“Phỉ phui cái mồm, nói linh tinh cái gì đó.” Kiều Nhã Nguyễn vội nói.
“Tao nói thật đấy, chuyện hôm đó tao cũng nghĩ kỹ rồi, Bạch Dạ Hàn tự tin cho rằng anh ấy không thể chết được, cho nên anh ta muốn giết tao. Điều đó chứng tỏ là gì, người anh ta thích là anh Sở, còn người anh ta muốn giết, là tao.”
Kiều Nhã Nguyễn thấy Thủy An Lạc nói vậy, khẽ nheo mắt lại, “Trong tình cảnh đó, khả năng chết sẽ lớn hơn chứ, hoặc là, anh ta thật sự muốn mày bồi táng theo?”
Thủy An Lạc lắc đầu, “Trực giác mách bảo tao rằng, người anh ta thật sự muốn giết là tao.”
“Trực giác của mày ấy à, chính là thứ không chuẩn nhất đấy.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi đứng dậy vỗ vai Thủy An Lạc: “Được rồi, tao phải đi đây. Tao phải về lĩnh gậy của mẹ đây, sau đó tao còn phải tới cơ sở hướng dẫn tân binh nữa, có chuyện gì tối gọi điện thoại cho tao nhé.”
“Ừm.” Thủy An Lạc gật đầu, cũng đứng dậy theo, “Đợi anh Sở ra viện rồi bọn tao cũng sẽ chuyển về, tới lúc đó mày cũng không cần lo cho Tiểu Bất Điểm nữa. Bên đó nhiều trẻ con, con bé sẽ không phải cô đơn đâu.”
Kiều Nhã Nguyễn ôm chặt lấy Thủy An Lạc, sau đó đó quay người rời đi.
Thủy An Lạc thở dài, quay lại phòng tiếp tục làm việc.
Thủy An Lạc lên mạng tra cứu rất nhiều thông tin về căn bệnh của Sở Ninh Dực, nhưng hầu hết đều chẳng có tin tức nào đáng tin.
“Chủ nhiệm Thủy, cô có chuyển phát nhanh này.” Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890110/chuong-1778.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.