Sở Ninh Dực nhìn nơi nào đó của mình, rốt cuộc thì ai lưu manh chứ?
Sở Ninh Dực với tay sờ lên chân mình, nhưng vẫn chẳng có chút cảm giác nào cả.
“Em quên cầm bát...” Thủy An Lạc chạy về, liền trông thấy ánh mắt hụt hẫng của anh. Cô sững ra trong giây lát, sau đó chỉ vào cái bát nói: “Đi rửa.”
Thủy An Lạc nói rồi vội đi tới, cầm cái bát đặt trên bàn lên, sau đó quay người rời đi.
Lúc Thủy An Lạc sắp đi, lại bị Sở Ninh Dực nắm tay kéo lại.
“Cô gái này, anh để tâm tới em hơn cái chân này của anh nhiều.” Sở Ninh Dực khẽ nói, giọng anh tao nhã, an ủi trái tim cô.
Thủy An Lạc không ngoảnh lại, vì lúc này mũi cô đã đỏ lên, mắt cũng đã ướt đẫm rồi.
Cô gật đầu, “Ừm, em biết, anh yêu em mà, để em đi rửa bát đã nhé.” Thủy An Lạc nói rồi, vội rời khỏi phòng bệnh.
Sở Ninh Dực khẽ thở hắt ra, đánh mạnh một cái lên chân mình.
Cô ấy khóc, nhưng anh lại không thể nào đứng lên để an ủi cô được.
Giờ anh cảm thấy thất vọng không phải vì đôi chân của mình, mà không thể đuổi theo cô khi cô đau lòng chạy mất.
Thủy An Lạc, em phải biết, trên đời này, anh không quan tâm tới bất cứ điều gì, chỉ để tâm tới duy nhất mình em mà thôi.
Sở Ninh Dực vẫn cúi đầu, bàn tay đang nắm lấy chân của mình cũng dần giảm bớt lực.
Thủy An Lạc ra khỏi phòng rồi cũng không quay lại nữa. Cô sợ bản thân không chịu nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890109/chuong-1777.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.