“Anh thật sự từ bỏ Y học rồi à?” Kiều Nhã Nguyễn dè dặt hỏi, anh rời đi là vì An Kỳ Nhu đã chết trên tay anh, nhưng hằng năm anh vẫn đi thi lại bằng khảo sát bác sĩ, đây là một cách làm rất mâu thuẫn.
Phong Phong hơi sững ra, hai tay hơi siết lại, cuối cùng thu lại vẻ mặt không nên có của mình.
“Giờ ông đây là Ảnh đế rồi, tốt biết mấy, cũng chẳng gặp phải các bệnh nguy hiểm gì nữa.” Phong Phong thản nhiên nói.
Kiều Nhã Nguyễn nghe vậy cũng không hỏi gì nữa.
Sư Hạ Dương đưa Tiểu Niệm Niệm tới. Tiểu Niệm Niệm đã hơn một tháng không được gặp Phong Phong nên rất nhớ mong, vừa trông thấy Phong Phong liền chạy tới, giọng lanh lảnh gọi: “Ba Đẹp Trai, Niệm Niệm nhớ ba quá.”
Phong Phong nhướng mày, liền bế Tiểu Sư Niệm lên.
Tiểu Bất Điểm đang được Kiều Nhã Nguyễn bế có chút không vui, đó là ba của bé cơ mà.
“Em đâu ạ? Ba con nói ở đây có em gái.” Tiểu Sư Niệm kích động hỏi. Cô bé vừa quay lại liền trông thấy một bé gái đang được Kiều Nhã Nguyễn bế.
Tiểu Sư Niệm “oa” một tiếng, trượt xuống khỏi người Phong Phong.
Kiều Nhã Nguyễn đặt Tiểu Bất Điểm xuống. C cô ngồi xuống giới thiệu, “Đây là chị Niệm Niệm.”
Tiểu Bất Điểm trốn trong lòng Kiều Nhã Nguyễn, cái miệng nhỏ hơi dẩu ra. Chị ấy vừa ôm ba của bé xong, nên Tiểu Bất Điểm cũng cảm thấy hơi chạnh lòng.
Tiểu Sư Niệm lại không hề biết Tiểu Bất Điểm đang nghĩ gì, cô bé nắm lấy bàn tay bụ bẫm của em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890106/chuong-1774.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.