Thủy An Lạc nhớ lúc cô gặp An Kỳ Nhu là vào hồi lớp mười. Bao nhiêu năm trôi qua như thế nên Thủy An Lạc đã sớm quên mất An Kỳ Nhu trông như thế nào rồi.
Thế nên chắc là cô nghĩ nhiều rồi.
Lạc Hiên thấy cô đi ra liền đứng dậy: “Đi thôi.”
Thủy An Lạc xoa xoa cái bụng của mình, thôi kệ đi, về bệnh viện rồi đi vệ sinh ở đó cũng được. Ở đây không biết phải xếp hàng tới khi nào nữa.
Bệnh viện ở ngay bên cạnh cho nên bọn họ không cần phải lái xe hay bắt xe về.
Trên đường về, đột nhiên Thủy An Lạc lên tiếng hỏi: “Con người có thể chết đi rồi sống lại thật sao?”
“Lại lên cơn hả? Nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Làm thầy thuốc hay làm lang băm thế?” Lạc Hiên vừa nói vừa đưa tay xoa đầu cô một cái.
Thủy An Lạc nghĩ thấy cũng phải, quả nhiên là do cô suy nghĩ quá nhiều.
Cô nghĩ ngợi một hồi rồi lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc Thủy An Lạc về đến nơi thì Long man Ngân đã đi rồi. Bánh Bao Rau đang nằm trong lòng ba ngủ trưa, thân thể nho nhỏ của nhóc nằm rất ngay ngắn, ngoan đến không thể chịu nổi.
Bánh Bao Rau là đứa duy nhất có dáng ngủ ngoan trong cả ba đứa. Theo lời Thủy An Lạc thì dáng ngủ của nhóc giống y hệt Sở Ninh Dực, ngủ cũng đâu ra đấy.
Bởi vì Sở Ninh Dực không thể nằm, ngả người ra thì khó chịu cho nên lúc này đang nghiêng người ngắm nhìn Bánh Bao Rau.
Hiện tại thái độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890091/chuong-1759.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.