“Sở Ninh Dực cũng đâu có cần em lo đâu.” Lạc Hiên đả kích nói.
Thủy An Lạc lập tức quay đầu lại mà hung hăng trợn mắt với Lạc Hiện, sau đó lại tiếp tục chọn quà.
Cuối cùng Thủy An Lạc mua không ít đồ. Họ chọn lựa xong thì bảo ông chủ chuyển đến. Lạc Hiên trả tiền. Sau khi viết địa chỉ cho chủ cửa hàng liền đưa Thủy An Lạc đến tiệm cafe gần đó nghỉ một lát.
Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Lạc Hiên gọi cho cô một ly nước trái cây còn gọi cho mình một ly cafe.
“Em gái, nếu có thể không dùng thì đừng dùng mấy kỹ năng của Long gia.” Lạc Hiên đột nhiên lên tiếng.
“Anh nghĩ là em muốn chắc? Khi đó hoàn toàn không còn thời gian nữa anh có biết không hả?” Nếu trễ thêm một chút nữa thì trực thăng không thể hạ cánh, kết cục sẽ biến thành bọn họ không thể tranh thủ chút thời gian cho Sở Ninh Dực.
“Hơn nữa anh nhìn đôi mắt này của em đi, chính em cũng chỉ hận không thể móc nó ra nữa đấy?” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhẹ nhàng khuấy nước trái cây của mình. Mặc dù mang kính áp tròng nhưng nó cũng không thay đổi được màu mắt thật sự của Thủy An Lạc.
Lạc Hiên hơi dừng lại một chút: “Em hận anh sao?
“Hận chứ, lúc đầu là lúc hận nhất, hận muốn giết chết anh. Nếu không phải do anh thì em cũng không biến thành cái bộ dạng quỷ quái này.” Thủy An Lạc nhàn nhạt nói sau đó cô ngẩng đầu lên với vẻ mặt bất đắc dĩ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890090/chuong-1758.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.