Tiểu Bất Điểm hơi sững lại một lúc, cặp mắt to đầy vẻ đau buồn.
Ông nội đi rồi, ông nội đi mất rồi.
Thủy An Lạc có chút lo lắng, nhìn Kiều Nhã Nguyễn vẫn đứng cách đó không xa, phản ứng của Tiểu Bất Điểm nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Tiểu Bất Điểm dừng khóc, không vùng vẫy nữa, chỉ có bàn tay là siết chặt, giống như đang ẩn nhẫn tâm trạng của mình.
Phong Phong ôm chặt lấy cô bé, đây là con gái của anh, nhưng lại chỉ muốn xa cách anh.
Kiều Nhã Nguyễn từ đầu tới cuối vẫn không bước qua, hơi rũ mắt, không ai biết cô đang nghĩ gì.
Thủy An Lạc thương nhất là Kiều Nhã Nguyễn. Cô ấy một mình sinh con, một mình chịu đựng nổi đau khi mất con, một mình gánh chịu bí mật này, nhưng đến cuối cùng lại phải đối mặt với sự chán ghét, sự thiếu tin tưởng của con mình.
Thử hỏi, trên đời này, có gì khiến trái tim người ta có thể lạnh lẽo hơn thế?
Sở Ninh Dực chỉnh trang lại trang phục của mình, nhìn về phía Quốc vương và Bạch Dạ Hàn.
“Trò chơi nên sớm kết thúc thôi, Quốc vương Bệ hạ.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
“Sao cậu lại biết đứa bé này, tin tức là do cậu đã sắp xếp trước đúng không?” Bạch Dạ Hàn dù đang hỏi nhưng vẫn cảm thấy không có khả năng.
“Bạch Dạ Hàn, đến giờ cậu vẫn chưa học được thế nào là tùy cơ ứng biến, lúc nào cũng cho rằng mọi chuyện sẽ diễn ra theo kế hoạch của cậu.” Sở Ninh Dực nói, quay ra nhìn đám lính đánh thuê kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890062/chuong-1730.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.