Quốc vương đứng cách đó không xa đang nhìn Bạch Dạ Hàn với vẻ khó tin.
“Căn cứ vào luật di sản quốc tế, đảo Kim Cương là tài sản riêng, nước M không có quyền tiến hành bán đấu giá.” Trên bản tin quốc tế, phóng viên vẫn còn đang thông báo, “Hiện nay, chính khách của các nước đều đã liên hệ với các thương nhân tham gia vào sự kiện bán đấu giá. Về hành vi bán đấu giá đảo Kim Cương của nước M lần này, các nước bảo lưu quyền truy tố.”
Thủy An Lạc nhìn về phía Sở Ninh Dực, đây chính là con át chủ bài trong tay anh đúng không.
Chỉ cần một trong số những thương nhân ở đây xảy ra vấn đề, tương đương với việc thủ đô nước M sẽ phải chịu trách nhiệm.
Dù sao những thương nhân kia cũng có thể kéo GDP của cả một quốc gia.
“Sao có thể như vậy được?” Quốc vương tức giận chất vấn Bạch Dạ Hàn đang đứng sau lưng.
Bạch Dạ Hàn cất khẩu súng trong tay đi, không hề chớp mắt nhìn về phía Sở Ninh Dực.
Anh ta, thậm chí còn không biết tại sao mình lại thua?
Tát Phổ Man cúi đầu nhìn Tiểu Bất Điểm, vươn tay xoa đầu cô bé, “Kiếp nạn lớn đã qua, con có thể trở về bên cạnh cha mẹ mình rồi.”
Tiểu Bất Điểm quay người lại chớp mắt nhìn Tát Phổ Man, vừa khó hiểu vừa hiếu kỳ.
Tát Phổ Man ngẩng đầu, nhìn Bạch Dạ Hàn cách đó không xa, “Thiện ác đều sẽ có quả báo, không phải không có, chỉ là thời gian chưa tới mà thôi.”
“Lão già, rốt cuộc ông là ai?” Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890061/chuong-1729.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.