Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Bánh Bao Rau, cô nghĩ đến đứa em còn chưa sinh ra trong bụng của mẹ mình liền cảm thấy có lỗi với con trai của mình quá.
“Thế có nghĩa là căn bản hòn đảo Kim Cương này vốn thuộc về Tiểu Bất Điểm sao?” Thủy An Lạc lập tức quăng ngay suy nghĩ vừa rồi đi, trở lại vấn đề chính.
“Nếu như Tiểu Bất Điểm chính là con gái của Phong Tứ thì đúng là như vậy.” Sở Ninh Dực gắp thức ăn cho cô, dường như anh vẫn đang nghĩ chuyện gì đó.
“Tại sao Tát Phổ Man lại mang con của Lão Phật Gia đi chứ?” Thủy An Lạc tò mò hỏi. Cô chưa từng nghe Lão Phật Gia nhắc đến chuyện con cái gì. Nếu đây là chuyện mà Kiều Nhã Nguyễn cảm thấy đau đớn thì chắc chắn là do cô ấy không tìm thấy con của mình.
“Em đừng quên Tát Phổ Man là ai. Ông ấy làm như vậy đương nhiên là có lý do của mình.” Tuy rằng Sở Ninh Dực không tin quỷ thần, thế nhưng anh vẫn nhớ kỹ ân nhân cứu mạng mình trên ngọn núi tuyết năm đó.
Thủy An Lạc nghĩ một hồi, cái người tên Tát Phổ Man này quả thật rất thần bí. Ông ta thật sự không phải là người mà những kẻ bình thường có thể hiểu nổi.
“Thực ra về chuyện Công chúa Delia thì bà ấy đã hết cứu được rồi.” Thủy An Lạc vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Hôm qua em nghĩ cả đêm, em nhớ trước đây thầy của em đã từng nói rằng, khi tất cả các dấu hiệu của sự sống đã không còn thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890046/chuong-1714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.