Thủy An Lạc vội vàng đuổi theo, quản gia mở rộng cửa để bọn họ ra ngoài. Buổi đấu giá sẽ được tiếp tục vào lúc ba giờ chiều, vậy nên hiện tại bọn họ có bốn tiếng để nghỉ ngơi.
Thủy An Lạc đuổi theo thì thấy Sở Ninh Dực đã xuống lầu.
“Không ngờ anh lại nói ra mấy câu kiểu này đấy!” Thủy An Lạc ôm lấy cánh tay của anh rồi cười tít mắt, nói.
Sở Ninh Dực nhướng mày, anh quay đầu nhìn cô: “Chẳng phải mấy cô gái bọn em thích nói những câu kiểu vậy sao? Bản thiếu gia đang giúp em nói với bồ nhí đấy.”
Thủy An Lạc dừng lại một chút, thế nên cảnh vừa rồi được xem là nữ chính cường thế hát trà vào mặt nữ phụ, còn ngang ngược đe dọa nữ phụ đấy sao?
“Ha ha ha, anh nên nói thêm một câu, "tránh xa ông đây một chút, nếu không vợ ông sẽ tạt axit cô đấy" nữa!” Thủy An Lạc tiếp tục bám lấy cánh tay của Sở Ninh Dực bước xuống lầu.
“Ly nước cũng cho em rồi, lẽ nào không phải là em nên nói mấy lời này sao?” Sở Ninh Dực tỏ vẻ đương nhiên nói.
Thủy An Lạc: “...”
Lúc Sở Ninh Dực đi đến khúc quanh ở cầu thang thì Thủy An Lạc đột nhiên nhảy lên bám vào lưng anh: “Cõng em đi.”
Một tay của Sở Ninh Dực ôm lấy Bánh Bao Rau còn một tay đỡ lấy mông của Thủy An Lạc, anh nhíu mày nói: “Em không sợ ngã à?”
“Không sợ! Nếu mà ngã thì anh đã không phải là Sở Ninh Dực rồi!” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.
Sở Ninh Dực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890045/chuong-1713.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.