Đến lúc Thủy An Lạc quay về đại sảnh thì cuộc đấu giá đang được tạm ngừng, hình như còn phải chờ tới buổi chiều để tiến hành đấu giá thêm một lần nữa, nếu vẫn không có người tăng giá thì đảo Kim Cương coi như rơi vào tay Bánh Bao Rau, bởi vì nhóc giơ đến nghiện nên gần như đã đem cược hết toàn bộ tài sản của ba mình rồi.
Sở Ninh Dực vẫn tỏ ra thản nhiên, rõ ràng đang dung túng cho Bánh Bao Rau gây rối.
Lúc Thủy An Lạc đi vào, cả hội trường bỗng trở nên yên tĩnh lại, cánh cửa lớn được mở ra, Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng.
Cánh cửa to lớn được mở ra, hai người ở cửa cung kính cúi chào, đi chính giữa là một người đàn ông mặc đồ truyền thống của nước M, khoảng chừng năm mươi tuổi, để râu quai nón.
Thủy An Lạc không muốn đoán người này là ai, thế nhưng người bên cạnh ông ta thì cô không cần phải đoán.
Bạch Dạ Hàn, anh ta tới rồi.
Người đàn ông đứng bên cạnh Quốc vương mặc một bộ vest màu đen, đeo kính gọng vàng khiến anh ta trông càng nho nhã hơn, khóe môi anh ta nhếch lên còn ánh mắt thì đang nhìn thẳng vào Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc bất giác lui về sau một bước mặc dù hai người bọn họ còn đứng cách rất xa nhau.
Sở Ninh Dực nắm chặt lấy tay Thủy An Lạc, anh không quay đầu nhìn.
Nếu năm đó anh tàn nhẫn hơn một chút thì đã không tạo ra cục diện ngày hôm nay rồi.
Quản gia nhanh chóng bước lên nghênh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890043/chuong-1711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.