Cơ quan được mở ra, không khí lại càng lạnh hơn.
Giường đá giữa phòng cũng được mở ra, từ từ xuất hiện một bóng người.
Thủy An Lạc cùng Kiều Nhã Nguyễn bước vào mấy bước, nhìn cô gái trước mặt bọn họ lúc này.
Đôi mắt của hai người họ lập tức trừng lớn, như không thể tin vào mắt mình.
Mỹ nhân thì hai người thấy nhiều rồi, bất kể là diễn viên hay là người mẫu, nhưng người có thể đẹp đến mức khiến người ta kinh tâm động phách thế này thì vẫn là lần đầu tiên được trông thấy.
Có người nói, đôi mắt là thứ động lòng người nhất, thế nhưng người trước mặt bọn cô dù chỉ nhắm nghiền mắt tựa như đang say ngủ cũng đã đẹp đến mức khó tin rồi.
Khuôn mặt, mũi, cánh môi đều đạt đến tỷ lệ vàng hoàn mỹ nhất, không thiếu một phần không thừa một phân, góc nào góc nấy đều vô cùng hoàn mỹ.
Thủy An Lạc nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn. Lúc này Kiều Nhã Nguyễn đã không nhịn được mà muốn đụng vào.
“Đừng đụng, đấy là thạch anh hàn băng, sẽ làm tay cô đông lạnh luôn đấy.” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng.
Phong Phong vội vàng kéo Kiều Nhã Nguyễn lại: “Em đừng có lộn xộn, muốn làm người tàn tật à?”
Thủy An Lạc cũng lập tức lui lại một bước theo bản năng, nhưng mà người đẹp kia sẽ không bị lạnh chết sao?
“Sở tổng quả nhiên là kiến thức rộng rãi. Thạch anh hàn băng là thứ mà chỉ đảo Kim Cương mới có. Suốt mười năm nay chúng tôi đào sâu bên dười đảo mới chỉ tìm được một khối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890033/chuong-1701.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.