Trong bóng tối, Sở Ninh Dực đưa tay ra đón lấy Bánh Bao Rau. Thủy An Lạc hơi ngẩn ra. Sở Ninh Dực liền thủ thỉ an ủi cô, “Là anh.”
Nghe thấy giọng anh Thủy An Lạc mới thả lỏng tâm trạng, đưa Bánh Bao Rau cho Sở Ninh Dực. Dù sao cũng không nhìn thấy đường, cô cũng sợ sẽ làm con trai ngã mất.
Thủy An Lạc nắm chặt lấy cánh tay Sở Ninh Dực, còn Sở Ninh Dực lúc này đang nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Có tiếng nước chảy, còn cả tiếng đá lăn, thế thì ở đây còn có một đường hầm, nhưng có phải ở cạnh biển không.
Dưới chân gồ ghề, mấp mô, Sở Ninh Dực một tay bế Bánh Bao Rau, tay còn lại nắm lấy tay cô, an ủi nỗi bất an không thấy đường của Thủy An Lạc.
“Này, Kiều Nhã Nguyễn, em không sợ à?”
“Sao ông đây phải sợ?”
“Đệch, em có phải là phụ nữ không thể hả, để ông đây nắm tay em thì làm sao chứ?”
“Chẳng lẽ anh sợ à?”
...
Thủy An lạc cứ chốc chốc lại nghe thấy tiếng cãi nhau phía trước, không nhịn được thầm mặc niệm cho Phong Phong. Lấy một cô lính làm vợ, còn mong người ta sẽ như chim non nép vào anh sao?
Thương thay cho Phong Phong chỉ có thể làm vợ quân nhân, không đúng, là chồng quân nhân nhưng lại như mấy bà vợ vậy.
“Kiều Nhã Nguyễn, mẹ nó em đi chậm thôi được không hả, ai biết dưới chân có cái gì chứ?”
“Anh họ nhà rùa à? Anh là Tiểu Lạc Tử sao?”
...
Sao cô ngoan ngoãn đi phía sau mà vẫn bị “dính hình” vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890032/chuong-1700.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.