Thủy An Lạc nói xong, Sở Ninh Dực định nói lại nghẹn lại giữa họng, anh nhấc tay lên, cuối cùng lại buông xuống.
Thủy An Lạc đổi tay bế Bánh Bao Rau, vì giờ thằng bé rất nặng, nhưng lại không cho người khác bế.
“Anh đừng có đùa em đấy.” Thủy An Lạc không khỏi run lên.
Sở Ninh Dực đón lấy Bánh Bao Rau, “Mẹ con mệt rồi.”
Bánh Bao Rau hơi vùng vằng, nhưng thấy mồ hôi trên trán mẹ, nhóc lại nhìn ba, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để cho ba bế, tay nhỏ cũng ôm chặt lấy cổ ba mình.
“Ba ơi, về nhà.” Bánh Bao Rau buồn bực nói.
“Con trai ngốc ạ, giờ con muốn về nhà cũng muộn rồi.” Sở Ninh Dực khẽ vỗ lên người con trai, “Vừa rồi anh cố tình hỏi Lawrence xem có phải công chúa Delia có một người con trai hay không. Lúc đó Lawrence đã bị giật mình, chứng tỏ điều đó là thật. Nếu anh đoán nhầm thì chắc năm đó Lawrence chính là bác sĩ của công chúa Delia, sau đó vì xảy ra chuyện nên mới rời khỏi nước M.”
“Người Lawrence từng cứu là công chúa Delia?” Thủy An Lạc vẫn nghi ngờ, “Ông ta... thích công chúa Delia sao?”
Nhưng nếu cô nhớ không nhầm thì người mà công chúa Delia từng thích chính là ba Lạc yêu nghiệt của cô. Nhưng lúc ấy ba Lạc đã lấy bác cô rồi, còn sinh ra cái tên anh họ dở hơi kia của cô nữa. Người mà ông thích cũng vẫn là mẹ cô.
Thế nên con người ba Lạc ấy mà, thứ thuộc về ông thì ông không thích, người mà ông thích lại lấy người khác mất.
“Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890007/chuong-1675.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.