Thủy An Lạc chốc chốc lại nhìn xuống phía ban giám khảo đang ngồi hàng đầu bên dưới. Người ngồi ở giữa chính là Lawrence.
“Thầy tôi từng nói, trên đời này, giá trị của người chết cao con người sống rất nhiều, vì người chết có thể nói cho chúng ta biết rất nhiều điều. Về số liệu tử vong, không phải người chết rồi sẽ không còn ý nghĩa gì nữa. Ý nghĩa nghiên cứu họ còn càng lớn hơn, có thể lớn đến độ giúp chúng ta nghiệm chứng được biên giới giữa sự sống và cái chết.”
Rõ ràng Lawrence đã có chút kích động.
“Nhưng, người chết suy cho cùng vẫn chỉ là người chết. Nếu muốn nghiên cứu ra cách cải tử hoàn sinh từ người chết là không thể nào.” Đây là điều mà Sở Ninh Dực dặn cô nói. Cô không biết câu nói này có nghĩa gì. Sở Ninh Dực chỉ nói, tới lúc đó cô cứ nói vậy là được.
Quả nhiên, cô vừa nói xong liền thấy Lawrence trở nên kích động, trông thấy hai tay ông ta đang run lên.
“Thầy của cô là ai?” Cuối cùng, Lawrence cũng lên tiếng, giọng ông ta khàn khàn.
Janis sợ Thủy An Lạc nghe không hiểu, nên còn giúp cô dịch lại một lượt.
Quả nhiên, ông ta đang nhắm tới chú Hạng.
Thủy An Lạc chống hai tay xuống bàn, cô hơi nhếch môi, mang chút dáng vẻ biếng nhác của Sở Ninh Dực, “Vậy ra ngài Lawrence đây tốn bao nhiêu công sức tổ chức cuộc thi như vậy cũng chỉ là vì thầy của tôi thôi, phải không?”
Có vẻ như vì bị người ta nói ra suy nghĩ của mình nên Lawrence cũng đã bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889998/chuong-1666.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.