Dù câu chuyện phía sau đảo kim cương không khiến người ta yêu thích thì cũng đâu đến nỗi phải hủy nó chứ.
Thế nên An Phong Dương không thể hiểu nổi, tại sao lại phải hủy hòn đảo kim cương này.
Lúc này đôi mắt hoa đào của Phong Phong hơi nheo lại. Anh nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, một lúc sau mới lên tiếng: “Chỉ là muốn hủy nó thôi.”
Anh cũng không biết tại sao nữa.
An Phong Dương nhíu mày, “Chuyện này tôi phải bàn lại với Sở Đại đã, cậu không được manh động đâu đấy.”
“An Tam, quyết định chính xác nhất cả đời này của tôi chính là năm mười tuổi trở về đã quen được hai người.” Phong Phong nói rồi lập tức dập điện thoại.
“Phong Tứ...” An Phong Dương khẽ kêu lên, nhưng bên kia đã dập máy mất rồi. An Phong Dương tức giận chửi một câu, sau đó liền quay người bỏ đi.
“Tổng giám đốc, trợ lý Lưu của Sở Thị muốn gặp anh. Khách sạn Sở Thị xảy ra chuyện rồi, giờ thời sự cũng đã đưa tin rồi.” Thư ký vừa chạy vào liền vội vàng nói, sau lưng anh ta còn có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi nữa.
An Phong Dương vội cầm lấy điều khiển bật tivi lên, lúc này thời sự vẫn đang đưa tin, nước nóng trong phòng tắm trong khách sạn Sở Thị làm bỏng người.
Khách sạn Sở Thị, là một trong số ít khách sạn sáu sao thuộc thành phố A này, thế nên sợ nhất chính là xảy ra chuyện. An Phong Dương gần đây vẫn luôn cẩn thận đề phòng phía James, nhưng không ngờ vẫn để hắn ra tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889997/chuong-1665.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.