“Tới Provence đi, lâu rồi em cũng chưa được gặp mẹ.” Thủy An Lạc vẫn chọn tới Provence, dù sao thì mẹ cô vẫn đang ở đó.
Sở Ninh Dực gật đầu rồi đưa mẹ con cô lên lầu.
Lần trước tới Provence là đưa Tiểu Bảo Bối theo, lần này là Bánh Bao Rau, để xem khi nào có thời gian cũng đưa Bánh Bao Đậu đi một chuyến mới được.
***
An gia, nửa đêm.
Sau khi Tiểu Miên Miên ngủ rồi, Mân Hinh mới ra khỏi phòng cô bé, vừa quay về phòng liền thấy An Phong Dương vẫn đang đứng bên cửa sổ.
“Anh đi đi, em ở nhà không sao đâu.” Mân Hinh trầm giọng, nói, “Giờ họ đang cần anh.”
An Phong Dương ngoảnh lại, bước về phía Mân Hinh. Anh ôm cô vào lòng, một lát sau mới lên tiếng: “Thành phố A này vẫn còn thứ mà anh phải bảo vệ, anh ở đây thì họ mới có thể yên tâm được.”
“Nếu James đã bị Sở Lăng Phong đuổi khỏi thành phố A, vậy có gì mà anh phải sợ nữa?” Mân Hinh thấy khó hiểu, “Lần này, anh Sở tới nước M, chuyện đảo kim cương rõ ràng là một cái bẫy, chờ tới lúc họ nhảy vào rồi, anh không đi, không sợ sẽ hối hận sao?”
An Phong Dương khẽ mím môi, anh đưa tay lên vuốt ve gương mặt cô, “Ngốc ạ, em không hiểu đâu. Một khi anh rời khỏi thành phố A, móng vuốt ở nước M sẽ nhanh chóng với qua đây. Bọn chúng cần tiền, cần hai cái biển hiệu của tập đoàn Sở Thị và tập đoàn An Thị này. Bọn chúng làm lớn chuyện lên, chính là vì muốn cả hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889993/chuong-1661.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.