Bánh Bao Rau là kiểu người cảm xúc không biểu hiện ra bên ngoài, cho nên cả cuộc nói chuyện cũng chỉ có thể nghe được tiếng cười khanh khách của Bánh Bao Đậu. Bánh Bao Rau tuy yên lặng nhưng vẫn nhìn em gái chằm chằm.
“Nó mà cứ thế này, em sợ sau lớn lên rồi sẽ chẳng có ai hiểu nổi nó mất.” Thủy An Lạc cũng dựa vào cửa nhìn đứa con trai ngay cả cười cũng cố nhịn của mình.
“Chẳng phải còn có Bánh Bao Đậu và Bảo Bối đấy sao?”
“Cái này khác chứ, đó là tình cảm anh em. Em sợ là thằng bé sẽ không có bạn kìa.” Thủy An Lạc lại thở dài lần nữa.
Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô: “Chuyện của tương lai đâu ai biết trước được, em cứ chuẩn bị cho cuộc thi đi, ngày kia chúng ta sẽ tới nước M.”
“Nhanh thế sao?” Thủy An Lạc giật mình.
“Sự kiện đấu giá đảo kim cương đã được xác định vào sau hai tuần nữa, trước hai tuần lễ thì người tham sự đấu giá phải nộp đầy đủ tài liệu, mặc dù Lạc Vân đã nộp giúp anh rồi nhưng anh vẫn phải đích thân qua đó, nếu không để anh đưa em với Bánh Bao Rau tới Provence.”
Thủy An Lạc định nói hay là để Bánh Bao Rau một mình qua đó, nhưng vừa nghĩ nếu làm vậy thì Bánh Bao Rau sẽ điên mất, cô phải tự đưa nhóc đi.
Thủy An Lạc có chút phân vân. Cô muốn đi cùng Sở Ninh Dực, thế nhưng nếu đưa Bánh Bao Rau đi cùng thì cô lại không yên tâm.
Thủy An Lạc còn đang nghĩ nghĩ thì Bánh Bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889992/chuong-1660.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.