“Anh mà không về được thì vừa hay, em sẽ lập tức kết hôn với Sư Hạ Dương! Dù sao thì em làm mẹ kế cũng rất tốt!” Kiều Nhã Nguyễn vội vàng cắt lời.
“Sao em lại vô lương tâm như vậy hả, tiểu gia đang nói chuyện lãng mạng với em cơ mà!” Phong Phong ngẩng đầu rồi hung hăng nhìn cô.
Kiều Nhã Nguyễn xoa xoa hai gò má của anh: “Đợi lần này chúng ta về rồi, em có chuyện muốn nói với anh, có lẽ nói với anh rồi mới là công bằng đối với anh.”
Lần này, cả hai bọn họ đều là liều chết mà tiến lên, chỉ cần bọn họ có thể trở về thì cô nhất định sẽ nói cho anh về chuyện của Tiểu Bất Điểm.
“Chuyện gì?”
“Chờ anh về rồi hẵng nói.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi dứt khoát đẩy Phong Phong ra để đứng dậy.
Phong Phong cau mày, sao anh cứ có cảm giác có sẽ là một chuyện chẳng hề tốt lành gì như vậy?
Đêm khuya thanh vắng, ở sân bay cũng chẳng có bao nhiêu người.
Một già một trẻ đang đứng ở đó nhìn những con số chuyển động trên màn hình.
“Ông nội, đây là sân bay ạ?” Tiểu Bất Điểm mặc một chiếc quần yếm màu hồng, đôi mắt cô bé sáng lấp lánh, hỏi.
“Đúng vậy, đây chính là sân bay, chính là sân bay để bay đến bất cứ đâu trên thế giới đấy.” Tát Phổ Man trầm giọng đáp.
“Oa...” Tiểu Bất Điểm vừa có chút sợ sệt lại vừa có chút hưng phấn mà theo Tát Phổ Man bước vào: “Vậy chúng ta phải đi đâu thế ông nội?”
“Tới nước M, đi cứu ba mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889990/chuong-1658.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.