Chỉ vì có thể tìm được cách để thoát khỏi cái nhà ấy mà Phong Phong không tiếc bất cứ giá nào.
Kiều Nhã Nguyễn liếc nhìn Phong Phong một cái, không lên tiếng.
Lúc hai người họ về đến biết thự của Phong Phong thì thấy thím Vu đã dọn dẹp sạch sẽ, bà đang định rời đi.
Kiều Nhã Nguyễn nói cảm ơn với thím Vu, rồi để bà về.
“Phong Phong, kể cả anh có tới nước M thì thời gian cũng đã qua ba mươi năm rồi, có lẽ những người hầu kia đã sớm không còn nữa, chưa chắc anh đã tìm được họ đâu.” Kiều Nhã Nguyễn nói thật.
“Người hầu của Phong gia không ít, anh không tin rằng bọn họ có thể diệt khẩu được hết, ít nhất cũng phải tìm được một người còn sống.” Phong Phong trầm giọng nói.
Thím Vu hơi khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng thay giày rồi rời đi.
Kiều Nhã Nguyễn còn định nói thêm gì đó, thế nhưng Phong Phong đã có quyết định của mình.
Kiều Nhã Nguyễn có chút bất đắc dĩ, nói: “Được rồi, vậy anh phải cẩn thận đấy.”
“Em đừng có đánh trống lảng, rốt cuộc chuyện hôm nay là sao hả?” Phong Phong dứt khoát kéo Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống cạnh mình, cau mày nói.
Kiều Nhã Nguyễn đanh mặt nhìn anh: “Em phải về doanh trại đây.”
“Răng Mềm!” Phong Phong kéo mạnh cô lại rồi đặt cô dưới thân mình: “Mình đừng có tới thân cận với anh ta có được không? Anh sợ lắm.” Nếu đổi lại là gã đàn ông khác thì cũng thôi đi, thế nhưng ngay từ khi nhìn thấy Sư Hạ Dương vào ba năm trước thì tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889989/chuong-1657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.