Sở Ninh Dực đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, bình thường thì trắng trắng mềm mềm nhưng lúc này đang bệnh cho nên có chút vàng vọt.
Kỳ thực, anh thừa nhận ngay từ lúc Bánh Bao Rau và Bánh Bao Đậu được sinh ra thì anh đã có sự thiên vị, bởi vì khi đó anh chỉ quan tâm tới mỗi Bánh Bao Đậu mà thôi.
Rõ ràng nhóc mới là anh trai, là người sinh ra trước.
Chờ hai mẹ con họ ngủ say rồi, Sở Ninh Dực mới đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này Kiều Bắc vẫn đang trực. Sở Ninh Dực ba năm nay chưa tới tìm anh ta bởi vì bệnh tâm lý của anh đã sớm khỏi hẳn.
Vậy nên đối với sự xuất hiện của Sở Ninh Dực lần này, Kiều Bắc tỏ ra rất khiếp sợ.
Kiều Bắc mời Sở Ninh Dực ngồi xuống rồi đi rót nước: “Tôi cứ tưởng cả đời này tôi sẽ không phải nhận bệnh nhân này nữa rồi chứ.”
“Là con trai tôi.” Sở Ninh Dực nói thẳng.
Kiều Bắc sửng sốt một hồi rồi mới nhớ ra trong nhà Sở Ninh Dực có ba đứa trẻ. Anh ta đặt cái cốc nước xuống trước mặt anh: “Con trai cậu?” Anh ta nhớ rõ, con trai của Sở Ninh Dực có một đứa bốn tuổi còn một đứa mới hai tuổi, đâu đến mức phải tìm bác sĩ tâm lý chứ!
Sở Ninh Dực day day trán mình: “Tôi cũng vừa mới biết, đứa con trai nhỏ của tôi trời sinh đã không tin tưởng bất cứ ai, ngay cả mẹ nó. Mãi sau này cô ấy đặc biệt ở bên thằng bé nhiều hơn nó mới bắt đầu chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889975/chuong-1643.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.