Thủy An Lạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Bao Rau, vươn tay vuốt màn hình: “Nhớ mẹ à?”
Bánh Bao Rau gật đầu, vẫn không nói gì.
“Mấy ngày nữa là mẹ về rồi.” Thủy An Lạc thương nhất là con trai út. Đây là chuyện mọi người đều biết, bởi vì cậu bé rất ít khi nói chuyện, cho nên có cảm giác Sở Ninh Dực không thương yêu cậu nhóc cho lắm.
“Vâng.” Bánh Bao Rau nghiêm túc gật đầu nói.
“Mẹ, mẹ sắp về rồi đúng không, Bảo Bối nhớ mẹ muốn chết đi được.” Tiểu Bảo Bối thở dài nói.
“Là bởi vì mẹ không về, tự con không thể nào đi gặp Miên Miên được chứ gì?” Thủy An Lạc vạch trần suy nghĩ của con trai.
“Mẹ, đâu phải vậy, rõ ràng là Bảo Bối nhớ mẹ.” Tiểu Bảo Bối gân cổ phản bác.
“Được rồi, cứ coi như con nhớ mẹ đi.” Thủy An Lạc nói xong, cầm điện thoại di động đặt ở giữa bàn ăn, “Gặp các ba các con đi, mẹ phải ăn cơm.”
Bánh Bao Rau tỏ ra khinh bỉ, sau đó chạy đi.
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc nhìn gương mặt đã đen sì của Sở Ninh Dực, nhịn không được cười phá lên, “Bình thường anh đối xử tốt với nó một chút không được à?”
Sở Ninh Dực nhíu mày, bình thường anh cũng đâu nạt nộ gì Bánh Bao Rau, thế nhưng Bánh Bao Rau lại chẳng gần gũi anh mấy.
Bánh Bao Đậu đang làm nũng với ba qua video call, Tiểu Bảo Bối thì đi tìm em trai.
Thủy An Lạc vừa ăn cơm, vừa nhìn Sở Ninh Dực dỗ con gái. Cô muốn nói, Sở Ninh Dực chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889969/chuong-1637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.