“Nói em hay là nói anh nhỉ?” Kiều Nhã Nguyễn nhìn theo bóng lưng của anh ta, lơ mơ hỏi.
Phong Phong muốn nói, nhất định là nói em.
Nhưng nếu anh nói ra, người chết chính là bản thân.
“Anh, nói anh đấy.” Phong Phong quả quyết nói.
George tiếp tục che mặt, má, lòng tự trọng của cậu đâu rồi?
“Anh còn không đi thay quần áo đi? Không định về à?” Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn anh vẫn đang mặc đồ cổ trang, nhịn không được nói.
Phong Phong vỗ lên trán mình một cái, sau đó nhanh chóng đi thay quần áo.
Kiều Nhã Nguyễn bất đắc dĩ lắc đầu.
George bước qua, “Cô đã đến rồi thì tôi về trước đây, chắc giờ cậu ta cũng không có việc gì cần đến tôi nữa.”
Kiều Nhã Nguyễn vẫy tay gọi George lại, “Tôi còn có việc muốn hỏi anh.” Kiều Nhã Nguyễn kéo George qua một bên.
George thấy nao nao, có chút bất an nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Tôi không biết gì hết.”
“Hừ, tôi còn chưa hỏi cơ mà.” Kiều Nhã Nguyễn nói, kéo anh ta ra đằng sau một gốc cây to, “Ba năm trước, Phong Phong đã làm gì mà chọc giận lão Bá tước vậy
George hơi nhíu mày, “Chuyện này thì đúng là tôi không biết thật. Lúc cô đi, cậu ta đã suy sụp một thời gian dài, thời gian đó tôi không có mặt, chỉ biết là cậu ta thiếu chút nữa mất mạng, may nhờ có Sở tổng và An tổng đưa cậu ta về. Lúc trở lại, toàn thân đều bị thương, nằm viện ba tháng mới ra được.”
Kiều Nhã Nguyễn hơi xoa cằm, không nói gì.
“Cho nên, tổ tông, cô ngàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889955/chuong-1623.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.