Kiều Nhã Nguyễn đứng bên cạnh Phong Phong vừa xoa cằm, vừa nhìn người đàn ông một tay xách hai cái rương, một tay ôm người đẹp bên kia.
“Chậc chậc chậc, anh hùng cứu mỹ nhân thật hoàn hảo, anh bỏ lỡ cơ hội tốt rồi.” Kiều Nhã Nguyễn nói.
Phong Phong xùy một tiếng, “Mỹ nhân nào, không thấy, trong mắt anh chỉ có mình em là mỹ nhân thôi.”
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Câu này thật êm tai, cô thích.
Sư Hạ Dương vứt chiếc rương qua một bên, cúi đầu nhìn cô gái vừa được mình kéo ra đằng sau, “Cô không sao chứ?”
Diệp Uyển Uyển lúc này còn chưa hoàn hồn, chớp mắt một cái nhìn chằm chằm vào anh.
“Ba, cô Uyển Uyển.” Tiểu Sư Niệm còn chưa thay quần áo đã vội xách váy chạy tới.
Diệp Uyển Uyển bỗng sực tỉnh, hai má ửng hồng lui về sau một bước, “Cảm ơn.” Cô ấy thấp giọng nói, có chút e thẹn nhưng chân thành.
Sư Hạ Dương lại chẳng có gì khác thường. Anh ta vươn tay bế Tiểu Sư Niệm lên: “Quay xong chưa? Thay quần áo rồi về với ba nào.”
Diệp Uyển Uyển lúc này mới nhớ ra quần áo trong tay mình, vội vàng đưa tới, “Đây là quần áo của Niệm Niệm.”
“Cảm ơn.” Sư Hạ Dương vươn tay đón lấy, tìm một nơi ôm Tiểu Sư Niệm đi vào, sau đó che mành lại, bắt đầu thay quần áo cho con gái.
Diệp Uyển Uyển vỗ nhẹ gương mặt nóng rần của mình. Tiểu Sư Niệm rất ít khi nhắc đến ba của mình, không ngờ ba cô bé lại là một quân nhân, là Thượng tá, lại còn là một người... đẹp trai như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889954/chuong-1622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.