Thủy An Lạc nói địa chỉ cho Janis rồi quay sang nhìn Sở Ninh Dực: “Lawrence đang tìm gì thế?”
“Rất rõ ràng, tìm chú Hạng của em.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
Ầy...
Thủy An Lạc khiếp sợ nhìn Sở Ninh Dực đang xoay người quay về phòng khách. Cô còn chưa nói gì cơ mà, sao anh biết được vậy?
Yêu nghiệt quả nhiên là yêu nghiệt.
Thủy An Lạc tắt bếp rồi xoay người chạy ra ngoài, sau đó đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực: “Làm sao anh biết được nội dung đề thi, còn cả chuyện ông ta tìm chú Hạng nữa?”
“Anh không biết nhưng Mân Hinh biết, còn về phần lý do tại sao ông ta lại tìm sư phụ của em thì anh thật sự không biết.” Thủy An Lạc thản nhiên nói.
Thủy An Lạc: “...”
Được rồi, bên phía bọn họ còn có Mân Hinh, đấy mới là sự tồn tại kinh khủng nhất.
Câu trả lời mà Sở Ninh Dực đưa ra chẳng khác nào chưa trả lời.
“Cái mà Lawrence muốn tìm là chú Hạng, hay là ghi chép của ông ấy?” Thủy An Lạc chống cằm nói.
Sở Ninh Dực xoa xoa đầu của cô: “Chúc mừng em, em cũng bị theo dõi rồi.”
“Tại sao em có cảm giác anh đang cười trên nỗi đau của người khác thế nhỉ?” Thủy An Lạc híp mắt nhìn Sở Ninh Dực một cách nguy hiểm.
“Sao có thể thế được, thế này rõ ràng là rước thêm rắc rối cho anh mà.” Sở Ninh Dực khiếp sợ nói.
Thủy An Lạc: “...”
Má, thế này chẳng phải là nói cô chỉ biết gây phiền phức sao.
“Tại sao em cảm thấy chuyện càng ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889949/chuong-1617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.