Xe cứu hỏa đi rồi, Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Ninh Dực.
Cô chỉ làm một bữa cơm mà quên bật máy hút khói thôi mà. Tại sao chuông báo cháy lại vang lên được chứ?
Mà đấy không phải là vấn đề, vấn đề là tại sao những người này lại đến nhanh như vậy.
Vấn đề lớn nhất là tiền, tiền đó, tiền đó, còn chưa làm cái gì mà một nghìn đô cứ thế bay mất.
Sở Ninh Dực trả tiền xe cứu hỏa xong liền thảnh thơi quay trở lại phòng khách ngồi.
Sở Ninh Dực dứt khoát nhào đến bóp cổ anh: “Anh cố ý đúng không?”
“Đây là bản năng sinh tồn cơ bản, ngốc ạ. Em không biết đúng không? Em cho rằng nấu cơm ở nước ngoài đơn giản như vậy chắc?” Sở Ninh Dực mặc kệ cho cô bóp, tay vẫn tóm lấy eo của cô.
Thủy An Lạc trợn trắng mắt: “Trước đó có thấy một tờ giấy, em còn tưởng dán đùa lên đó, quả nhiên là nấu cơm ở nước ngoài rất nguy hiểm.”
Sở Ninh Dực cong môi, hóa ra là đã xem rồi mà vẫn còn bị bẫy, quả nhiên vợ ngốc nhà anh đúng là ngốc thật.
“Thế không nấu cơm được nữa à?” Thủy An Lạc ủ rũ không vui nói, cô cũng đã mua nguyên liệu rồi mà.
Sở Ninh Dực vỗ một phát lên mông rồi bế cô đứng dậy, đặt xuống, sau đó lấy băng dính dán hết lên chuông báo cháy giúp cô: “Thế này là được rồi.”
Thủy An Lạc: “...”
Má nó, cái người này cố tình chơi cô đây mà, tốn hẳn một nghìn đô chỉ để chơi cô!
Đúng là bọn nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889948/chuong-1616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.