Thủy An Lạc không thèm để tâm, cô uống thuốc trước rồi mới cầm bánh mì lên ngoạm hai miếng.
Sở Ninh Dực ném tờ báo ra đằng sau rồi khởi động xe: “Một vài tin tức từ thiện thôi, có nói em cũng không tin.”
Thủy An Lạc hơi bĩu môi, đúng là cô không tin thật.
“Không phải chứ, anh nói này vợ à, những lúc như thế này, em không thấy việc em không biết tiếng Anh là rất gay à?” Sở Ninh Dực tò mò hỏi.
Nếu là người bình thường mà gặp phải tình huống này thì nhất định sẽ rất hối hận, hối hận rằng tại sao mình không học giỏi tiếng Anh. Thế nhưng nhìn cái người này mà xem, hoàn toàn chẳng có chút dáng vẻ hối hận nào.
Thủy An Lạc vừa ăn bánh mì vừa nói một cách đương nhiên: “Tại sao em phải thấy hối hận chứ, chẳng phải những người xung quanh em đều là thánh học cả sao? Thân là một đứa dốt nát mà lại được thánh học vây quanh, chẳng lẽ em lại phải học nữa, đùa em chắc?”
Sở Ninh Dực: “...”
Quả nhiên anh không thể hiểu nổi lý luận của cái đám dốt nát này.
Thủy An Lạc vừa ăn vừa nghĩ: “Mấy năm nay, Thủy An Kiều lăn lộn trên đất Mỹ cũng không tệ. Cô ta hận em đến mức tự phá hủy cuộc sống hiện tại để đi trả thù em, như vậy liệu có đáng không?”
“Làm sao em biết cô ta trở về để trả thù em? Có khi là An Tam thì sao? Chính cậu ta là người trước kia đã từ hôn cô ta mà.”
“Nhưng cô ta đâu có thích Anh Xinh Trai đâu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889936/chuong-1604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.