Thủy An Lạc: “...”
Sở tổng, anh càng ngày càng nhỏ nhen rồi đấy.
Thủy An Lạc cười híp mắt ôm lấy cánh tay của anh, nói: “Thật ra Janis chỉ là bạn cùng ngành thôi mà. Hơn nữa quả thật anh ta biết rất nhiều thứ mà em không biết.”
“Sao anh lại không biết em hiếu học như thế nhỉ?” Sở Ninh Dực lập tức đâm trúng tim đen của Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc: “...”
Cuối cùng cô buông cánh tay của Sở Ninh Dực ra rồi đi thẳng: “Không nói nữa, anh lại bóp chết câu chuyện rồi.”
Sở Ninh Dực túm lấy cánh tay cô, sau đó kéo thẳng vào lòng mình, ôm thật chặt: “Hết chuyện rồi vẫn có thể ghẹo lại mà.”
Ghẹo lại?
Thủy An Lạc thừa nhận là cô hiểu ý tứ của Sở Ninh Dực, cái người này thật là~
Sở Ninh Dực ôm Thủy An Lạc lên xe. Không biết anh nói gì vào tai cô mà Thủy An Lạc liền đánh thẳng vào ngực anh, sau đó lại bị người ta đè trên xe.
Tại tầng hai của biệt thự Lawrence, có một bóng người đứng ở đó rất lâu không nhúc nhích.
Chiếc xe bên ngoài vẫn chưa rời đi, lâu đến mức hai chân của người đó dường như chết lặng. Mãi sau cánh cửa xe của băng ghế đằng sau mới được mở ra, Sở Ninh Dực xuất hiện rồi đi về phía ghế lái, sau đó chiếc xe rời đi.
Janis hơi nheo mắt lại nhìn tay của mình, đó là một đôi tay rất đẹp.
Trong xe vẫn nồng nặc hương vị ái muội đặc trưng, Sở Ninh Dực tâm tình sung sướng lái xe còn Thủy An Lạc thì nằm chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889935/chuong-1603.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.