Sở Ninh Dực phủ tay lên mắt của cô rồi trầm giọng nói: “Lo việc ngủ của em đi.”
Thủy An Lạc bĩu môi không nói nữa, thay vào đó là ngoan ngoãn dựa vào lòng Sở Ninh Dực tiếp tục nghỉ ngơi.
Dãy núi Châu cứ mưa mãi cho đến tận tờ mờ sáng ngày hôm sau. Kiều Nhã Nguyễn chẳng biết cô đã đi theo những gã đàn ông này bao lâu. Cô chỉ biết càng đi thì khung cảnh càng trở nên hẻo lánh. Không biết Sư Hạ Dương xử lý xong chuyện bên kia có phát hiện cô biến mất hay không.
“Chờ một chút! Tôi muốn giải quyết nhu cầu cá nhân!” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên nói.
Gã cầm đầu cau mày, nói: “Cô Kiều, đừng lãng phí thời gian nữa!”
“Nếu lão Bá tước biết người phụ nữ của cháu trai ông ta bị thằng đàn ông khác nhìn thì không biết sẽ như thế nào nhỉ?” Kiều Nhã Nguyễn hờ hững nói rồi đưa tay cởi thắt lưng của mình.
Gã đàn ông kia nheo mắt lại.
Soạt...
Cái khóa thứ nhất bị kéo ra.
“Vậy cô nhanh lên một chút!” Gã cầm đầu vội vàng xoay mặt đi, mặc dù gã không biết rõ ràng về ân oán của mấy người này, thế nhưng có một số việc bọn họ vẫn hiểu rõ ràng.
Kiều Nhã Nguyễn thấy đám người kia đưa lưng về phía mình thì từ từ lui lại: “Đừng có nhìn đấy nhé, nếu không thì các người chẳng những không lấy được tiền mà có khi đôi mắt cũng chẳng giữ được đâu đó.” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa cột lại thắt lưng của mình, sau đó nhanh chóng xoay người chạy đi.
“Đại ca! Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889924/chuong-1592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.