“Mẹ, mẹ, cái này!”
Lúc Thủy An Lạc đang thu dọn hành lý, Bánh Bao Đậu liền nhét một cái túi đồ ăn vặt vào trong vali.
Thủy An Lạc quay đầu nhìn con gái rồi thò tay nhón một miếng khoai tây chiên ra, sau đó ngồi xuống thảm: “Con muốn đem đồ ăn vặt của mình cho mẹ ăn sao?”
“Đúng thế, như vậy thì mẹ sẽ không cướp đồ ăn của ba nữa!” Bánh Bao Đậu tỏ vẻ đương nhiên, nói.
Sở Ninh Dực đang ngồi đọc sách bên mép giường thì hơi nhíu mày. Anh ngẩng đầu lên nhìn con gái rồi lại nhìn Thủy An Lạc đang đổi sắc mặt.
Sở Ninh Dực đặt cuốn cách trong tay xuống rồi ngoắc tay gọi con gái, đặt cô bé ngồi lên hai chân của mình: “Ai nói với con là mẹ sẽ cướp đồ ăn của ba?”
“Con thấy hết mà!” Bánh Bao Đậu vẫn tỏ vẻ đương nhiên nói: “Con thấy mẹ cướp đồ ăn trong miệng ba nha!”
“Phụt...” Lần này thì Thủy An Lạc phun thật.
“Nói nhăng nói cuội gì đấy hả?” Thủy An Lạc trầm giọng dạy dỗ.
“Bánh Bao Đậu không nói nhăng nói cuội, anh trai cũng nhìn thấy mà!” Bánh Bao Đậu lập tức gân cổ cãi lại.
“Khụ...” Sở Ninh Dực ho khan một tiếng rồi nói: “Đấy không phải là mẹ cướp đồ ăn của ba đâu, đó là...”
“Sở Ninh Dực!!!” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt, đánh vào vai anh, cái người này dám nói ra thì chắc chắn cô sẽ cắn chết anh.
Bánh Bao Đậu chớp chớp mắt nhìn ba mình, đó là cái gì cơ?
“Đó là vì ba ăn đồ ăn của mẹ, cho nên mẹ con mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889887/chuong-1555.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.