Phong Phong chạy nhanh về, ngay cả tay ấn mã mở cửa cũng đã hơi run lên.
Là cô ấy sao?
Cô ấy trở lại rồi sao?
Tuy gần đây anh luôn bị cô gái này làm tổn thương, nhưng Phong Phong vẫn cảm thấy có chút hy vọng hèn mọn.
Cô gái ấy là sự cứu rỗi của anh, cũng chỉ có cô mới có thể khiến anh cảm thấy, anh vẫn đang là một người sống trên đời này.
“Tít...”
Mật mã cử được mở, Phong Phong kéo mạnh cửa, lại phát hiện bản thân không dám bước chân vào.
Trong phòng khách, đèn vẫn sáng rõ.
Tivi đang mở, chiếu trên đó chính là bộ phim điện ảnh mà anh ta đã để lỡ mất giải Oscar.
Nhưng trong phòng khách không có ai.
Căn phòng trống trải, không có lấy một bóng người.
Phong Phong không tin nhìn lại mấy lượt, rồi lại vội vàng đi vào.
“Kiều Nhã Nguyễn, Kiều Nhã Nguyễn...” Phong Phong cất tiếng gọi lớn, nhưng không có ai trả lời anh ta cả.
Sao lại thế chứ?
Người biết mã cửa, chẳng phải chỉ có mình cô ấy thôi sao?
Lúc này, sự hụt hẫng như rút trọn hết mọi sinh lực của anh ta, chắc cô đã đi mất rồi.
Phong Phong ngã ngồi xuống sofa, nhìn mình trong phim, đang đứng trên đỉnh cao của kim tự tháp, như thể đang nhìn bao quát xuống nơi này.
Đó là một loại khí phách vương giả.
Phong Phong khẽ chửi một tiếng rồi tắt tivi, chẳng thấy chân thực chút nào.
“Ai cho anh tắt hả, ông đây còn chưa xem hết cơ mà.”
Giọng nói xen lẫn sự cười nhạo của Kiều Nhã Nguyễn bỗng vang lên.
Phong Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889880/chuong-1548.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.