Tại bãi tha ma hoang vắng, mùa hè nắng chói chang, hầu như chẳng thấy một bóng người.
Kiều Nhã Nguyễn đặt bó bách hợp xuống, nhìn người con gái đang nở nụ cười rực rỡ trên bia mộ.
“Chị Kỳ Nhu, em lại tới thăm chị này.” Kiều Nhã Nguyễn khẽ lên tiếng.
Kỳ Nhu chết vì cứu cô, nhưng cô lại giành mất người đàn ông yêu chị ấy.
Kiều Nhã Nguyễn khuỵu xuống, sờ lên bia mộ, “Chị Kỳ Nhu, anh ấy vẫn yêu chị, điều này cả đời này cũng sẽ không thay đổi. Em và anh ấy sẽ cùng nhớ tới chị.”
“Nhã Nhã.”
Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy tiếng gọi liền quay lại nhìn, “Mẹ nuôi?”
Mẹ An đi tới, nhìn ảnh con gái trên bia, “Vừa rồi con gọi điện cho mẹ con bảo trưa nay không về, mẹ nghĩ là con sẽ tới đây.”
“Mẹ nuôi, tại từ hôm về đến giờ con vẫn chưa có dịp tới thăm chị Kỳ Nhu.” Kiều Nhã Nguyễn giải thích.
Mẹ An nắm lấy tay Kiều Nhã Nguyễn, “Con với Phong Phong tới được ngày hôm nay đã không dễ dàng gì rồi. Dù cho Kỳ Nhu ở thế giới khác cũng sẽ hy vọng hai con sống tốt, thế nên đừng đặt gánh nặng trong lòng. Nếu con cảm thấy có lỗi với Kỳ Nhu, vậy hãy yêu Phong Phong nhiều hơn, yêu luôn cả phần của Kỳ Như nữa nhé.”
“Mẹ nuôi.” Kiều Nhã Nguyễn khoác lấy cánh tay, dựa vào vai bà nói, “Mẹ, con cảm ơn.”
Mẹ An mỉm cười, nhìn đứa con gái đang mỉm cười dịu dàng, đây có lẽ là kết quả tốt nhất.
***
Phong Phong ảo não cả ngày trời, gọi điện thì Kiều Nhã Nguyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889879/chuong-1547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.