“Tây Tạng?” Thủy An Lạc giật mình, không phải đi nước ngoài à.
“Phải, Tây Tạng, tìm long mạch, tìm cô ấy.” Chú Hạng thấp giọng nói.
Thủy An Lạc cảm động, cô ấy, chính là vợ của chú Hạng.
Chính là người phụ nữ vì xa long mạch nên sức khỏe mới đi xuống kia.
“Nhưng ông lão Tát Phổ Man nói không có thôn Long Gia mà.” Thủy An Lạc thỏ thẻ đáp.
“Chú biết, nhóc con, sau khi chú đi rồi, chỗ này phải giao lại cho người khác. Đống sách này cháu phải cất kỹ, không thể để bất cứ ai thấy được, biết chứ?” Chú Hạng nghiêm túc dặn dò.
Thủy An Lạc gật đầu, “Cháu biết ạ.”
“Phải rồi, ông lão Tát Phổ Man mà cháu nói có phải là nông lão sống trong căn nhà gỗ ở rừng bảo bộ không?” Chú Hạng bỗng hỏi.
Thủy An Lạc gật đầu, “Nhưng hai năm trước cháu với Sở Ninh Dực quay lại đó tìm thì căn nhà đó đã bị đốt mất rồi, cũng không tìm thấy người đâu cả, chắc là đổi chỗ rồi.”
Chú Hạng vỗ vỗ vai cô, “Được rồi, cháu đi làm việc đi.”
Không phải Tát Phổ Man đổi chỗ, có lẽ vì không muốn để họ tìm được thôi. Dù sao thì ông lão đó cũng có khả năng này.
“Vậy chú tính bao giờ đi, để cháu tiễn.” Thủy An Lạc lưu luyến nói.
“Không cần đâu, cháu còn bận chuẩn bị cho cuộc thi mà. Lúc nào chú đi chú sẽ tự đi. Thôi đi làm việc đi.”
“Để cháu mua cho chú bữa trưa cuối cùng nhé.” Giọng Thủy An Lạc nghèn nghẹt, rõ ràng là đang cố nén.
Chú Hạng cũng xúc động. Thủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889874/chuong-1542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.