Chương trước
Chương sau
Kiều Nhã Nguyễn vẫn nằm vật trên giường. Một bà mẹ lợi dụng anh ta thì thôi đi, giờ cả gia tộc cũng lợi dụng anh ta.
Cô thật sự có thể vứt bỏ anh ta vào đúng lúc này sao?
“Không phải chứ, cậu dậy đi, không ngờ tôi lại có những suy nghĩ phóng túng với người đàn ông của chiến hữu, điên quá đi mất thôi.” Triệu Phi Phi kêu rên.
Kiều Nhã Nguyễn ngồi dậy nhìn Triệu Phi Phi đi lòng vòng nãy giờ, “Trên đời này đầy người có suy nghĩ phóng túng với anh ta, chỉ có chị đây là thật sự phóng túng với anh ta mà thôi.”
Triệu Phi Phi: “...”
Con nhỏ vô liêm sỉ này.
Triệu Phi Phi quấn lấy cô không chịu buông tha chuyện này. Đợi đến khi Kiều Nhã Nguyễn kể xong thì cũng đã là nửa đêm rồi.
Triệu Phi Phi nằm bò ra giường nhìn Kiều Nhã Nguyễn bê chậu đi rửa mặt, “Haiz, trong tình huống này, không phải cậu nên ôm bụng chạy sao? Trong tiểu thuyết toàn viết thế còn gì.”
Kiều Nhã Nguyễn đang bước đi bỗng khựng lại, xì một tiếng, “Cậu xem nhiều tiểu thuyết quá rồi đấy.”
Triệu Phi Phi dẩu mỏ, nằm ngửa ra nghìn trần nhà.
Cuối cùng mẹ Phong Phong vẫn được Lisa đưa đi, đi rồi vẫn hận Kiều Nhã Nguyễn không thôi.
Lúc Phong Phong nhận được tin, mẹ Phong Phong đã về tới nơi ở của mình rồi.
Phong Phong cầm điện thoại muốn ra ngoài, lại nhận được cuộc gọi của Kiều Nhã Nguyễn.
“Răng Mềm, chuyện này anh thật sự không biết, giờ anh...”
“Bỏ đi, hai nước đều bị kéo vào rồi, anh làm gì nữa?”
“Nhưng mà.” Phong Phong cau mày, anh ta không muốn cô phải chịu ấm ức.
“Không nhưng nhị gì nữa cả. Cái cô công chúa Lisa kia nói đúng một chuyện, cô ta là công chúa, thế nên có một số chuyện đã biết chắc là chẳng có công bằng rồi. Dù sao thì chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tôi, bỏ đi vậy.” Kiều Nhã Nguyễn nhìn mình trong gương, nhếch miệng trào phúng.
Phong Phong dừng bước, ngồi xuống bậc cầu thang ở ngoài.
“Răng Mềm, lại là anh khiến em phải chịu ấm ức rồi.” Phong Phong khẽ nói.
Kiều Nhã Nguyễn cầm chậu rửa mặt lên, sau đó đi ra ngoài, “Sao lắm lời quá vậy, không còn chuyện gì nữa thì tôi ngủ đây.”
“Ngủ đi.” Phong Phong bị mắng nhưng trong lòng vui như hoa nở, ít nhất thì đây cũng là vợ mắng.
Nói trắng ra, anh ta hèn thật.
Phong Phong dập điện thoại, rồi lại đưa tay lên day trán mình.
***
Thành phố A hiếm lắm mới có được một ngày không sương, mặt trời rực rỡ.
Sau khi Thủy An Lạc tới bệnh viện liền đi khám định kỳ, sau đó mới quay lại phòng làm việc của mình.
“Chủ nhiệm Thủy, hình như chú Hạng đang tìm cô đấy.” Một cô y tá đi ngang qua nói.
“Chú Hạng?” Thủy An Lạc hơi ngẩn ra, cô cảm ơn một tiếng rồi đi về phía nhà xác.
Chỗ nhà xác vẫn lạnh lẽo như vậy. Thủy An Lạc đi vào gọi một tiếng, “Chú Hạng, chú tìm cháu à?” Nói xong cô liền nhìn thấy mười mấy quyển sổ đặt trên bàn. Cô sững người, đây là những thứ chú Hạng không chịu đưa hết cho cô mà, “Chú Hạng...” Thủy An Lạc bỗng cảm thấy bất an.
Ba năm nay, chú Hạng cũng chẳng thay đổi gì.
Chú Hạng lúc này đang thu dọn đồ đạc của mình.
“Chú đang làm gì thế?” Thủy An Lạc vội đi tới, bất an nói.
“Nhóc con, những thứ này là tất cả những ca chẩn đoán nhầm mà chú ghi được cả đời, trong đó còn có cả những ca tử vong do phẫu thuật xảy ra sai sót, còn có cả cách giải quyết chính xác nữa, giờ chú giao hết lại cho cháu, chú phải đi đây.” Chú Hạng thở dài nói.
“Chú, chú muốn đi đâu? Có phải con trai chú muốn chú ra nước ngoài không?” Sống mũi Thủy An Lạc cay cay, nếu là như thế thì cô cũng chẳng có lý do gì mà cản ông lại.
Chú Hạng thu dọn đồ xong, ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc: “Nhóc con, cháu cũng được xem là người mà chú dẫn dắt cho tới tận bây giờ. Giờ chú có thể yên tâm truyền “áo cà sa và bát” lại cho cháu rồi. Còn chú ấy à, nên đi làm việc chú nên làm rồi, chú phải tới Tây Tạng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.