Tiểu Sư Niệm?
Sở Ninh Dực chỉ có một cảm giác duy nhất đối với cô bé, đó chính là mở miệng ra một cái là ghê gớm hơn cả ba bé.
Lần trước gặp con bé, không ngờ Tiểu Sư Niệm lại gọi anh là sư công*, còn bảo là ba bé nói vậy.
* Sư công: Thầy của ba.
Với Sư Hạ Dương anh còn có thể lạnh mặt được. Nhưng với một cô bé nhỏ như thế, còn là một bé gái xấp xỉ tuổi con gái mình, đã thế còn được Phong Phong nâng niu, anh còn có thể nói gì được nữa đây.
“Em đang nghĩ, lần này Thủy An Kiều trở về, phần lớn chắc là để trả thù em, nhưng đáng ra cô ta phải có chống lưng mới phải chứ nhỉ.” Thủy An Lạc nói rồi dựa vào lưng ghế, “Quả nhiên, có một số người chỉ cần trở thành cá lọt lượt, thì chưa chết sẽ không dừng lại, phải diễn tới cuối cùng mới chịu.”
Khi ấy, cô mặc kệ để Thủy An Kiều bỏ đi, vì cô cảm thấy tuy cô ta có xấu xa, nhưng trừ việc bắt cóc cô ra cũng không dám làm chuyện khác, thế nên mới không nghĩ quá nhiều.
Nhưng giờ xem ra suy nghĩ khi ấy của họ sai rồi.
Sở Ninh Dực xoa đầu cô, “Xem ra Thủy Ngốc sắp thả cho Thủy Nham Hiểm ra rồi.”
“Ai ngốc, ai nham hiểm chứ?” Thủy An Lạc chán ghét hất tay anh ra, “Em chỉ đang giải thích đơn giản cho anh hiểu thôi.”
Thủy An Lạc nói thật sự rất đơn giản.
Sở Ninh Dực cau mày nhìn cô, ôm cô vào lòng, một tay nhấc cằm cô lên, “Phân tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889867/chuong-1535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.