Thủy An Lạc hơi ngẩn ra, sau đó lại nói với giọng tỉnh rụi: “Ôi trời ơi, đồng chí Thiếu tá về rồi đấy hả?”
“Kể mày nghe chuyện này.”
“Sắp quay lại với Phong điên à?” Thủy An Lạc cười tít mắt, nhưng lúc ngẩng lên lại nhìn thấy người đứng trước cửa phòng làm việc của mình.
“Biến đi, chuyện chị đây muốn kể với mày là con khốn Thủy An Kiều kia trở về rồi.”
“Tao biết rồi.” Thủy An Lạc nói rồi dập điện thoại ném lên bàn, nhìn người phụ nữ bước như mèo đi vào.
Thủy An Lạc khoanh hai tay trước ngực nhìn.
“Đúng là lâu lắm rồi không gặp đấy nhỉ, chị.” Thủy An Lạc hờ hững nói.
Thủy An Kiều nhìn phòng làm việc của Thủy An Lạc, đôi môi đỏ sậm nhếch lên, như muốn ăn thịt người tới nơi.
“Bác sĩ chủ nhiệm, em gái ngoan của chị, em cũng giỏi ghê đấy.” Thủy An Kiều nói rồi, bộ móng đỏ chót của cô ta quét qua đống cúp trên vách tường.
Thủy An Lạc đánh giá cô ta, “Đừng phí lời, nếu như muốn đe dọa gì thì khỏi đi, vì từ trước đến giờ tôi chẳng để cô vào mắt đâu.”
“Vậy sao?” Thủy An Kiều chậm rãi nói, “Em gái à, sao chị có thể đe dọa gì em được chứ? Chị chỉ muốn tới xem xem con tạp chủng như em đang sống thế nào thôi.”
Thủy An Lạc nhếch mép: “Thủy An Kiều, ngay đến cái tên này cũng là giả mà nhỉ, vì cô căn bản không phải là con gái của ba tôi.”
Hai tay Thủy An Kiều siết chặt lại, “Mày mới là tạp chủng, là tạp chủng mà cả cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889866/chuong-1534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.