Phong Phong cúi đầu, anh lại nói sai rồi.
“Không phải, ý của anh là, chuyện này nhất định phải hỏi qua ý kiến của Tiểu Niệm Niệm và Sư Hạ Dương. Ý của anh là nếu con bé đồng ý thì anh sẽ hộ tống con bé.” Phong Phong ấm ức nói.
Tiểu Sư Niệm: “...”
Quên đi, bé không nên trông chờ vào việc Ba Đẹp Trai có chút liêm sỉ. Ba đứng trước Mẹ Xinh Đẹp quả thực chỉ là một con kiến nhỏ. Một cái hắt xì của Mẹ Xinh Đẹp cũng đủ để hù chết Ba Đẹp Trai rồi.
Kiều Nhã Nguyễn nghe anh ta nói vậy, không phản bác nữa.
Việc này, nhất định phải hỏi Sư Hạ Dương, dù sao Sư Hạ Dương mới là cha ruột của Tiểu Sư Niệm.
Bởi vì không phải cuối tuần, cho nên người đến công viên trò chơi cũng không nhiều lắm.
Kiều Nhã Nguyễn vì không muốn để xảy ra sự rối loạn không cần thiết nên tự mình xuống xe mua vé.
Phong Phong đeo kính râm xuống xe, Tiểu Sư Niệm cũng đeo kính râm.
Nhưng rõ ràng là lấy vải thưa che mắt Thánh.
Kiều Nhã Nguyễn bước tới, một tay kéo Phong Phong ra, sau đó đi vào xe.
Phong Phong lảo đảo một lúc mới đứng vững, “Em làm gì đấy?”
“Thay quần áo.” Kiều Nhã Nguyễn nghiến răng nghiến lợi nói.
Thay quần áo à?
Mắt Phong Phong sáng rực, ngay cả khóe miệng cũng cong lên một nụ cười không được bình thường cho lắm.
Anh còn nhớ rõ mấy năm trước, người con gái nằm dưới thân mình...
“Ba Đẹp Trai, ba đang nghĩ gì thế, cười thật là bỉ ổi.” Tiểu Sư Niệm đứng bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889862/chuong-1530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.