“Anh và bà ấy đã sớm không còn quan hệ gì với nhau nữa rồi.” Nếu không, anh ta đã chẳng quyết tâm giao mẹ mình cho cô xử lý.
Kiều Nhã Nguyễn hừ lạnh một tiếng, nhìn người đàn ông kiêu ngạo qua gương chiếu hậu.
Tên này, tính tình đúng là đỡ hơn hồi trước nhiều.
Nếu như là trước đây, chắc đã nổi đóa lên nói mình không hiểu anh ta một chút nào rồi.
“Niệm Niệm muốn đi công viên chơi cái gì nhỉ?” Kiều Nhã Nguyễn không định tiếp tục để ý đến anh ta nữa.
“Dung Dung chơi cái gì con cũng muốn chơi cái đó.” Cô bé con rướn cổ nói.
Quả nhiên con bé vẫn để ý.
Phong Phong ôm Tiểu Sư Niệm ngồi lên chân mình, xoa đầu cô bé: “Được rồi, chúng ta sẽ chơi hết, sau đó Ba Đẹp Trai sẽ quay phim lại cho con. Lúc về cho bạn ấy xem, ba mẹ bạn ấy nhất định không đẹp bằng Ba Đẹp Trai và Mẹ Xinh Đẹp, cho bạn ấy ganh tị.”
“Phong Phong anh bị bệnh à, con bé chỉ là trẻ con, anh không dạy được cái gì tốt hơn hả?” Kiều Nhã Nguyễn bực mình nói.
“Không phải em đã sớm biết anh có bệnh rồi à?” Phong Phong nói đầy vẻ mờ ám.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Tên này là yêu nghiệt từ đâu tới, sao lại không biết xấu hổ như vậy?
“Hơn nữa, dựa vào cái gì người ta có thể khoe khoang trước mặt chúng ta, chúng ta lại không thể khoe lại. Niệm Niệm, nghe lời Ba Đẹp Trai, chúng ta cứ khoe đi.” Phong Phong tiếp tục dạy.
Tiểu Sư Niệm nghiêm túc gật đầu, bé nhất định sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889861/chuong-1529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.