Chương trước
Chương sau
Thủy An Lạc phát hiện, Sở Ninh Dực đi càng ngày càng chậm.
“Đi đến phía trước nghỉ một lát đi, bọn họ nhất thời sẽ không quay lại được đâu.” Thủy An Lạc nói, đỡ Sở Ninh Dực tìm một khoảnh đất trống trải trước mặt ngồi xuống.
Sở Ninh Dực cố gắng duỗi chân mình ra một chút, nhịn không được nhíu mày lại.
Cơn đau có thể khiến cho Sở Ninh Dực phải nhíu mày, chắc hẳn là anh đã không thể chịu đựng được nữa rồi.
Thủy An Lạc nhìn xung quanh, muốn tìm chút thảo dược cho anh.
Sở Ninh Dực vươn tay nắm lấy tay cô, “Đừng lãng phí thời gian, em cũng đâu biết gì đâu.”
Ặc...
Câu sau mới là trọng điểm đúng không!
“Anh Sở, anh làm thế không sợ khiến vợ anh bị đả kích đến mất niềm tin vào cuộc sống à? Em mà đỏng đảnh hơn một chút nữa, chỉ cần anh nói một câu như thế thôi đã đủ em bật khóc rồi đấy biết không?” Thủy An Lạc tức giận bất bình nói.
Sở Ninh Dực nghỉ ngơi một chút, đỡ cánh tay của cô đứng dậy, “Được rồi, quen biết em lâu như vậy, anh chưa bao giờ thấy hai chữ đỏng đảnh ở trên người em cả.”
Thủy An Lạc: “...”
Đã không thể đùa giỡn vui vẻ, thôi thì cô vẫn nên tuyệt giao với anh Sở thì hơn.
“Chúng ta tìm đường xuống núi, nếu vận may không tệ còn có thể tìm được thôn Long Gia đấy.” Sở Ninh Dực nói, tiếp tục quấn thật chặt quần áo trên người cô lại, “Lạnh không?”
“Anh nói xem?” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt. Lời này quả thực đúng là nói thừa, nếu như không phải nhờ có suy nghĩ không muốn chết chống đỡ, cô đã nghẻo từ lâu rồi đấy.
“Lạnh là được rồi.” Sở Ninh Dực nói rồi cởi chiếc áo khoác trên người mình ra khoác lên vai cô, “Đi thôi.”
“Anh điên à?” Thủy An Lạc nói xong liền muốn trả áo lại cho anh.
Sở Ninh Dực lại ôm chặt lấy cô, “Chút nhiệt độ thấp ấy không thể gây thương tổn tới anh được, thế nhưng có thể lấy mạng của em đấy.”
Thủy An Lạc hơi mím môi, nhưng cũng không vùng vẫy, giằng co với anh nữa.
Thứ nhiệt độ âm đến mười mấy độ này, áo lông gì đó chỉ là trò cười.
“Trong tivi có cảnh làm lính đều mặc áo cộc tay giữa trời băng giá tuyết để huấn luyện, là thật à?” Thủy An Lạc tìm đề tài nói chuyện để có thể giúp mình quên đi cái lạnh.
“Ừ, để đề cao ý niệm và thể chất.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Thủy An Lạc khẽ gật đầu, “Thì ra đều là thật, không sợ cóng chết sao?”
“Trong lúc huấn luyện, đúng là cũng có người chết thật.” Sở Ninh Dực thấy cô có hứng thú, liền mở miệng nói với cô.
Ặc...
Thủy An Lạc nhịn không được vươn tay ôm chặt lấy anh, may mà anh đã giải ngũ, may mà anh đã sống sót qua khoảng thời gian đó.
“Vậy anh phải đội ơn quân đội không giết chết anh đấy.” Thủy An Lạc ngẩng đầu, muốn cười, thế nhưng lạnh quá cười không nổi.
“Em có nhớ vị trí cụ thể của thôn Long Gia mà chú Hạng nói với em không?” Sở Ninh Dực hỏi.
Thủy An Lạc nghiêm túc nghĩ, cuối cùng run run lắc đầu, “Chú Hạng nói, chỗ đó nằm dưới chân núi Châu, thế nhưng rất hẻo lánh, cho dù chú ấy có đến tận nơi bây giờ cũng chưa chắc có thể tìm được. Em nghĩ mình không tìm thấy đâu.”
Sở Ninh Dực gật đầu, vốn đã là chuyện may rủi rồi.
“Sở Ninh Dực, Sở Ninh Dực anh xem...” Thủy An Lạc đột nhiên kích động kêu lên.
Sở Ninh Dực nhìn theo hướng tay cô chỉ, là ánh đèn.
Có ánh đèn, chứng tỏ là có người.
Mà ở giữa sườn núi, có người cũng chỉ có thể là người ở rừng phòng hộ.
“Đi.” Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc đi về phía đó. Trạm gác ở rừng phòng hộ có thể liên lạc với bên ngoài, cho nên bọn họ cuối cùng cũng tìm được đường cứu rồi.
Hai người đi gần nửa giờ mới đến được căn nhà gỗ của người sống trong rừng phòng hộ. Bên trong đèn sáng, những nơi như thế này bên trên đã được thiết kế tốt, được trang bị giữ ấm nhất định, cho nên mới đứng ở cửa hai người đã cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trong đó rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.