Chương trước
Chương sau
Bạch Dạ Hàn hơi cúi đầu, không nói tiếp nữa mà đi tìm người.
Thủy An Lạc thầm nghĩ trong lòng: May mà anh không hiểu anh ấy, nếu như anh hiểu, chẳng phải tôi sẽ bị anh Sở khinh bỉ đến chết sao?
Bạch Dạ Hàn rõ ràng đang tiến lại gần bên gốc cây này. Thủy An Lạc không kìm được căng thẳng hơn vài phần, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực nhìn cô khẽ lắc đầu, ra hiệu cho cô không cần căng thẳng.
Bạch Dạ Hàn tìm kiếm ở lùm cây bên dưới, ngẩng đầu liền nhìn thấy bọn họ đang đứng ở trên cây.
Ánh mắt của anh ta trong nháy mắt đã dời đi, không dừng lại một chút nào, thật sự giống như chưa từng nhìn thấy bọn họ.
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực. Cô chắc chắn Bạch Dạ Hàn đã thấy bọn họ.
Cho nên, Bạch Dạ Hàn đang giúp bọn họ sao?
Thủy An Lạc lạnh lùng nhìn Sở Ninh Dực. Gã này này thật là tốt với anh, đến bây giờ mà còn giúp bọn mình.
Bạch Dạ Hàn tìm mấy nơi nữa, giống như vẫn đang nghiêm túc tìm kiếm, chỉ có những chỗ này đều không có người mà thôi. Trước khi kẻ khác bước tới anh ta trầm giọng nói: “Bên này tôi đã tìm rồi, tìm thử chỗ khác xem.” Bạch Dạ Hàn nói xong, xoay người bước tới bên cạnh Long Nhược Sơ, “Sở Ninh Dực sẽ không ngốc đến mức ở chỗ này chờ chúng ta bắt đâu.”
“Cậu vừa nói cậu không hiểu cậu ta.” Long Nhược Sơ trầm giọng nói.
“Tôi không thể hiểu hết suy nghĩ của cậu ta, nhưng chút hiểu biết này thì vẫn có. Vì Thủy An Lạc, cậu ta chưa bao giờ dám lưu lại một chút nguy hiểm nào, cho nên cậu ta sẽ không đứng tại chỗ chờ chúng ta đến bắt đâu.”
Long Nhược Sơ suy nghĩ lời nói của Bạch Dạ Hàn, lại nghĩ đến tin tức nửa năm qua.
“Bà biết đấy, Sở Ninh Dực rất tin tưởngThủy An Lạc. Mọi người đều nói cô ấy là yêu nghiệt, chỉ có Sở Ninh Dực dám ở bên tin tưởng cô ấy. Một người đàn ông như vậy, sẽ đặt cô ấy trong nguy hiểm sao?” Bạch Dạ Hàn trầm giọng nói.
“Tông chủ, không có.” Thuộc hạ của bà ta đến hồi báo.
Long Nhược Sơ cất bước, đi về phía Bạch Dạ Hàn vừa mới qua.
“Con người Sở Ninh Dực, người ta nói ra cái gì, cậu ta tuyệt đối sẽ không làm cái đó, cho nên lời của cậu, tôi cũng không tin.” Long Nhược Sơ nói rồi lại càng tiến gần tới gốc đại thụ kia.
Thình thịch...
Tiếng tim đập của Thủy An Lạc càng lúc càng lớn, chân cũng không nhịn được run rẩy theo vài cái.
Bà ta chỉ cần đi về phía trước, ngẩng đầu một cái là có thể thấy bọn họ.
Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực vẫn giữ nguyên phong phạm tiên phong đạo cốt của mình như trước, không hề tỏ vẻ sợ hãi gì cả.
Chỉ có điều bàn tay đang đặt bên hông cô của anh đang mò mẫm cái gì thế?
Anh zai à, bọn mình sắp bị phát hiện rồi, đừng bình tĩnh như vậy có được không?
“Gâu... gâu... “
“Tông chủ, bên kia có động tĩnh.”
Bước chân Long Nhược Sơ khựng lại, nheo mắt nhìn về phía xa.
Hắc Long, là tiếng của Hắc Long.
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, ánh mắt đầy vẻ kích động. Hắc Long tới, cho nên, cứu binh của bọn họ tới rồi.
“Hắc Long? Là Hắc Long của Sở Ninh Dực.” Bạch Dạ Hàn đột nhiên lên tiếng.
Long Nhược Sơ thấy anh ta nói vậy, tức khắc mang người đi tới.
Chờ đến khi đám người Long Nhược Sơ đi xa, Sở Ninh Dực mới dẫn Thủy An Lạc tụt từ trên cây xuống. Thủy An Lạc ngồi phịch xuống mặt đất, hù chết cô rồi.
Sở Ninh Dực vươn tay kéo cô đứng dậy, “Chúng ta phải đi mau lên, bọn họ sẽ nhanh chóng quay lại đây đấy.”
“Không phải Hắc Long à?” Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực lôi kéo đứng dậy, không khỏi tò mò, đi về hướng trái ngược với hướng bọn họ vừa đi.
“Không phải, là máy ghi âm anh sắp đặt trước.”
Oạch!
Anh Sở, anh giỏi lắm!
Cho nên, vừa nãy anh bình tĩnh tiên phong đạo cốt như vậy, thật ra là đang tìm nút bật bên hông cô hả?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.