Thủy An Lạc vươn tay ôm lấy cổ anh, cảm nhận được sự thay đổi trên người anh, đây là sự thay đổi chỉ có cô mới có thể mang lại cho anh.
Cảm giác này, rất tuyệt!
Cánh môi Sở Ninh Dực đáp xuống cổ cô, bàn tay to lại đặt lên bờ mông đầy đặn nhỏ nhắn của Thủy An Lạc, “Sao hả, không thấy xấu hổ nữa à?”
“Không phải em đang trấn an trái tim thủy tinh bị nghiền nát kia của anh đấy sao?” Thủy An Lạc thỏ thẻ bên tai anh.
“Em có chắc đây là đang khâu vết thương cho anh, chứ không phải đang quyến rũ anh không?” Sở Ninh Dực nói với giọng điệu càng mờ ám hơn.
Thủy An Lạc hơi đứng dậy, chớp đôi mắt to nhìn anh, “Thế đã thành công chưa?”
Sở Ninh Dực xấu xa huých cô một cái, để cô cảm nhận phản ứng của mình, tình huống này, cô tự nói xem?
Thủy An Lạc ngốc nghếch nở nụ cười, tiếp tục nhẹ nhàng hôn một cái lên môi anh.
Sở Ninh Dực đang định khiến nụ hôn này sâu hơn, trên máy tính lại vang lên tiếng âm báo.
Thân thể cả hai người đều cứng lại. Bàn tay to lớn của Ninh Dực vỗ nhẹ trên lưng cô. Anh với tay bấm con chuột, bên trên nhanh chóng xuất hiện một câu nói.
Đã lâu không gặp, con thú non bị nhốt của ta.
Những con chữ cỡ lớn đỏ như máu gần như đã choán hết màn hình máy tính.
Cơ thể Sở Ninh Dực bỗng cứng đờ.
Thủy An Lạc quay đầu lại, đập vào mắt là dòng chữ đó.
Con thú non bị nhốt!
Năm chữ, nóng rực rọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889330/chuong-998.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.