Thủy An Lạc: “...”
Khinh bỉ, anh ấy đang trắng trợn khinh bỉ cô!
“Tác dụng của em, là giúp bản thiếu gia giảm áp lực, em xem hiểu thế nào được? Bản thiếu gia phải nghĩ lại xem hay là ném em ra ngoài cho rồi.” Sở Ninh Dực chẹp miệng nói.
Thủy An Lạc: “...”
Giờ cô có thể xác định tuyệt đối, vị đại gia này, không có chút vấn đề nào, tuyệt đối không có!
“Anh thực sự không sao hả?” Thủy An Lạc hiếu kỳ mở miệng hỏi.
Dù sao thì người đó cũng là thầy anh mà.
Dù sao đêm hôm đó anh cũng gần như phát điên.
Dù sao anh cũng có một quá khứ như vậy.
“Có sao chứ, sao lại không sao được, cho nên em phải giúp anh thư giãn.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, thế rồi lại cắn một cái lên môi cô.
Thủy An Lạc không chịu thua cắn trở lại, “Em thấy anh vẫn còn ổn lắm.”
“Đau lòng lắm, thật đấy, tan nát hết cõi lòng rồi đây này.” Hơi thở ấm áp của Sở Ninh Dực phả bên tai cô, thì thầm nói.
Nói không để ý, đó là giả!
Thế nhưng có cô ấy ở đây, cho dù cả thế giới này có là giả thì đã sao?
Chỉ cần cô ấy là thật là được rồi!
Nếu không có cô, khi anh biết được Viên Hải đã trở về, có lẽ, anh đã không chút do dự mà đến tìm Viên Hải để liều mạng.
Nhưng là bởi vì có cô ở đây, cô gái không để ý đến an nguy của chính mình chạy lên núi để tìm anh, anh liền biết, trên đời này, chỉ cần cô còn tồn tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889329/chuong-997.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.