Vì thật ra, Viên Hải sợ chính hai đồ đệ của mình.
Thế nên, sáu năm trước ông ta trở lại kỳ thật không phải là vì muốn mở cánh cửa của thành phố A này mà là muốn hủy hoại hai người đồ đệ của mình.
Sở Ninh Dực hôn lên trán Thủy An Lạc, cố gắng khắc chế cảm xúc đang dâng lên trong lòng.
Thủy An Lạc vòng tay ôm chặt lấy anh.
Hóa ra họ đã biết từ sáu năm trước rồi, chỉ là không ai muốn đối mặt, nên vẫn luôn trốn tránh mà thôi.
“Chính trên ngọn núi này, ông ta...”
“Sở Ninh Dực, em lạnh quá, mình đi đi.”
Tự dưng cô lại không dám nghe nữa, vì cô sợ, đó có vẻ như là một quá khứ mà cô không thể nào chấp nhận nổi.
Sở Ninh Dực cúi xuống nhìn cô, “Em nói nhiều thế, giờ phải đến lượt anh nói chứ? Dù sao thì quá khứ ấy cũng không liên quan gì đến em mà.”
Giọng nói của anh đã có chút lạnh lẽo.
Cái lạnh này khiến Thủy An Lạc cảm thấy sợ hãi.
Cô mím chặt môi, nhưng không nói gì cả.
“Cách đây không xa, có một cái lồng sắt. Đó là cái lồng mà trước đây thợ săn thường dùng để nhốt các con vật săn được. Anh với An Tam bị nhốt trong đó một tháng, hay có thể nói là bị giam cầm trong đó.”
Cánh tay của Thủy An Lạc phát đau, vì anh đã ôm cô chặt hơn.
Bị nhốt như thú vật suốt một tháng ròng, đó là cảm giác như thế nào?
Cô thậm chí còn chẳng dám nghĩ tới.
“Trong một tháng đó, ngày nào bọn anh cũng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889306/chuong-974.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.