“Được, cho phép anh bổ sung đấy.” Thủy An Lạc hào phóng nói.
Sở Ninh Dực giống như đang cố đè nén tâm trạng của mình lại, sau đó mới nói, “Viên Hải sống trong quân đội hai mươi năm, ông ta đưa ra bốn mươi bảy nhiệm vụ, lần nào cũng thành công, em có biết điều đó có nghĩa là gì không?”
Thủy An Lạc lắc đầu, cô không biết.
Sở Ninh Dực xoa đầu cô, “Có nghĩa là ông ta vì muốn có được sự tín nhiệm mà lần nào cũng hết sức vì bọn anh.”
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật.
“Bốn mươi bảy lần lập công, sao chỉ lên tới Trung tá?”
“Đây chính là cái siêu của bọn họ, mỗi lần Viên Hải hoàn thành nhiệm vụ trở về, luôn sẽ có vấn đề gì đó không lớn thì nhỏ xảy ra, cảm trở việc thăng chức của ông ta.”
Một cơn gió lạnh khẽ thổi qua.
Nhưng chỉ như vậy thì bọn họ vẫn có thể lý trí được.
“Được rồi, em tiếp tục được rồi đấy.” Sở Ninh Dực vỗ nhẹ vào vai cô, việc xâu chuỗi này của Thủy An Lạc vừa hay có thể giải quyết được một vài khúc mắc mà anh không thể vượt qua được.
“Em nghĩ, chắc ba em cùng nhóm với Viên Hải, nhưng sau đó, ba em bị ông già kia đưa đi, nhưng lại nói với mọi người là cho xuất ngũ vì không chịu nghe lời đúng không?” Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực gật đầu liền tiếp tục, “Viên Hải cũng vẫn luôn thăm dò ba em, cuối cùng, mười năm trước, chuyện ông em qua đời đã cho ông ta một cơ hội.”
Sở Ninh Dực ngồi tựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889305/chuong-973.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.