Xe đỗ dưới chân núi đã là năm giờ chiều.
Vì là mùa đông nên lúc này trời bắt đầu sẩm tối...
Thủy An Lạc mở cửa xe, nhưng không bước xuống.
Con gió lướt qua, lạnh buốt cả da mặt.
“Chú Sở à, hôn nhân có bẫy, nhảy vào rồi là gai hay là bồng lai tiên cảnh cũng chỉ là nói thế thôi.” Nói rồi, Thủy An Lạc như vừa hạ một cái quyết tâm gì đó, từ từ thò chân ra ngoài.
Chú Sở ngẩn ra, chẳng hiểu gì cả.
Ông kết hôn bao năm nay, nhưng chẳng thấy hôn nhân của mình có bẫy gì cả.
Không có gai, bồng lai tiên cảnh càng không phải nói.
Thủy An Lạc đặt chân xuống đất, không khỏi hít một hơi lạnh.
Má ơi đau quá!
Hôn nhân có bẫy, muốn nhảy vào thì phải cẩn thận, giờ cô leo lên liệu có được không?
Thủy An Lạc ngẩng nên nhìn ngọn núi. Sao cô không biết ngọn núi này lại cao đến thế nhỉ?
Leo ra khỏi bẫy không được thì thôi cô đi leo núi vậy.
Chú Sở nhìn Thủy An Lạc định lên núi, vội nói, “Thiếu phu nhân, chân cô.”
Thủy An Lạc quay lại nhìn chú Sở, dưới ánh đèn đường, cô vẫn nhìn rõ được.
“Chú Sở, đôi khi, phải đau thì mới có thể khiến người ta thương được.” Nói rồi cô quay lại chửi thầm một tiếng rồi lại tiếp tục leo lên.
Má, cô hết chuyện để làm rồi nên giờ đi kiếm chuyện đấy hả.
Chú Sở vẫn đứng ngẩn ra đó.
Thiếu phu nhân lại nói cái gì vậy?
Sao ông nghe mà không hiểu gì hết thế?
Gió trên núi thổi lạnh toát, Thủy An Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889303/chuong-971.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.