Kiều Nhã Nguyễn không trả lời lại.
Thủy An Lạc còn đang đau đầu nghĩ xem có nên nói gì đó hay không thì lại thấy QQ của mình rốt cuộc cũng có động tĩnh.
[Lão Phật Gia: Mày nói xem, tại sao tao lại hèn mọn đến nỗi đi yêu anh ta chứ?]
Thủy An Lạc thở dài một tiếng, cô nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời lại cô bạn thân.
[Tiểu Lạc Tử: Mấy chuyện tình cảm chẳng phải vốn đã hèn mọn rồi sao? Chị đây chẳng phải cũng đi nhai lại cỏ còn gì.]
[Lão Phật Gia: Mày nhai cỏ ấy hả? Mày nhai vàng thỏi thì có!]
Sở... vàng thỏi!
Cái này đúng là hay thật đó!
[Tiểu Lạc Tử: Vậy mày định không tới thật đấy à?]
[Lão Phật Gia: Không đi, ai gia còn phải về nhà sum họp với ba mẹ của ai gia!]
[Tiểu Lạc Tử: Thôi được rồi, thế còn sinh nhật tròn một tuổi của con trai nuôi mày thì sao? Mày có tới không?]
[Lão Phật Gia: Đừng làm trò cười nữa, sinh nhật tròn một tuổi của Tiểu Thái tử Sở gia mà còn cần mày dính vào sao? Sở gia nhà người ta chắc chắn phải tổ chức linh đình rồi, đây là quy củ!]
Thủy An Lạc hơi giật mình, vấn đề tổ chức linh đình là chuyện cô chưa bao giờ nghĩ đến. Cô chỉ tập trung vào kỳ thi sắp tới mà thôi.
[Lão Phật Gia: Được rồi tổ tông của tôi ơi, ngài cứ chuẩn bị thi cho tốt đi đã! Mày mà thi không qua là phải đợi đến tháng sáu năm sau luôn đấy.]
[Tiểu Lạc Tử: Đồ miệng quạ, nhỡ đâu lần này tao thi qua thì sao?]
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889276/chuong-944.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.