Sở Ninh Dực đóng cửa xe lại rồi ra hiệu cho chú Sở lái xe, anh ôm lấy Tiểu Bảo Bối đang bò loạn lung tung rồi lạnh lùng liếc cô một cái.
“Cầu xin em ấy hả?”
Thủy An Lạc gật đầu, gật một cách cực kỳ nghiêm túc.
Sở Ninh Dực nhướng mày: “Ồ, vậy thì bản thiếu gia cầu xin em, cầu xin em ngoan ngoãn mà tốt nghiệp đi!”
Thủy An Lạc: “...”
Được rồi, Sở tổng lại thắng rồi.
Thủy An Lạc ôm gối nhìn ánh đèn ngoài đường. Cô nghĩ ngợi một hồi rồi lại quay lại nhìn Sở Ninh Dực: “Vị Quản lý kia là một nhân tài, nhưng sao chỉ làm Quản lý thôi vậy?”
Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối đang bám vào chân mình định leo lên rồi nói: “Khải Văn quả thật là một nhân tài, nhưng quan trọng hơn là ông ta có một người vợ có đức có tài!”
Thủy An Lạc khẽ gật đầu rồi lại chống cằm lên: “Vậy nên anh mới muốn đề bạt ông ta sao?”
Sở Ninh Dực túm lấy cái tay đang tự giày vò mặt mình của Tiểu Bảo Bối: “Anh muốn chừa cho thằng nhóc này vài người có thể dùng được.
Thủy An Lạc: “...”
Anh Sở, anh điên rồi hả?
Nó mới bao nhiêu tuổi chứ!
“Bạ~ bạ~” Tiểu Bảo Bối nhảy nhảy trên dùi Sở Ninh Dực, cái miệng nhỏ vẫn cười toe toét.
Thủy An Lạc hiểu ý định của Sở tổng là muốn để lại người cho Tiểu Bảo Bối, nhưng điều kiện tiên quyết là anh không hề ghét bỏ mẹ của thằng bé là cô, nếu không... sao có thể thật lòng hỗ trợ con trai của cô như thế chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889274/chuong-942.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.