Bầu không khí trên bàn bỗng trở nên thật kỳ quặc.
Thủy An Lạc ngồi dưới ánh đèn nhiều màu, cẩn thận quan sát những vị phu nhân học thức cao này.
Phu nhân số một, vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng có thể thấy rất kiêu ngạo. Phu nhân số hai, vóc dáng xem chừng không cao, tóc dài chấm vai, vẫn luôn mỉm cười, nhưng vẻ khinh miệt người ta lại thể hiện ra rất rõ ràng. Phu nhân số ba, dáng vẻ... trông rất chanh chua. Nói chung câu “Không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa” chính là để nói về người như vậy. Vị phu nhân thứ, có vẻ là người lớn tuổi nhất ở đây, người này đeo kính, khiến người ta có cảm giác rất nho nhã điềm đạm.
Còn hai vị Quản lý cao cấp, một người mang vợ theo, một cô gái trẻ tuổi trắng trẻo, xem tuổi tác có vẻ không lớn hơn cô là mấy, nhìn có chút cảm giác yêu đương chênh lệch tuổi tác, bởi vì người đàn ông kia nhìn cũng khoảng bốn mươi rồi.
Người còn lại thì uống rượu một mình.
Thủy An Lạc quan sát xong mới mở miệng nói: “Công việc thì vẫn phải tìm, có điều chắc sẽ không thể giỏi giang bằng mấy vị phu nhân đây rồi, đều là người có học thức cao, hẳn là trợ thủ cho các vị giám đốc ở đây.”
Phu nhân số bốn đẩy mắt kính một cái, thản nhiên nói: “Mấy cô gái trẻ bây giờ ai cũng nông nổi, không biết đường học hành cho tử tế.”
Tội danh này có nặng quá không?!
“Lại chẳng, lúc chúng ta còn đang cố gắng thì người ta đã nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889272/chuong-940.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.