Nhưng mặc kệ đây có phải ưu điểm hay không, Thủy An Lạc vẫn phải bất chấp.
Có điều lúc ra ngoài, Thủy An Lạc không chịu nổi nữa phải hỏi Sở tổng một câu: “Thấp nhất là nghiên cứu sinh của Harvard, thế cao nhất thì sao?”
Bởi vì trong ấn tượng của Thủy An Lạc, Harvard đã là một ngôi trường đại học ngoài tầm với lắm rồi.
Sở Ninh Dực: “...”
Thủy An Lạc chớp mắt, nhìn thấy sự khinh bỉ trắng trợn từ trong ánh mắt của Sở tổng.
Cô và Sở tổng, không phải người ở cùng một thế giới.
Khi Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực xuất hiện, hội trường vốn đang ồn ã lập tức yên tĩnh trở lại.
Thủy An Lạc nghĩ, đây chính là nguyên nhân mà Sở Ninh Dực xuất hiện không báo trước.
Cô liếc nhìn xung quanh, rốt cuộc có bao nhiêu bàn cô cũng không đếm nổi, cô chỉ cần đi theo Sở Ninh Dực ngồi ở bàn đầu tiên là được rồi.
Số người ngồi ở bàn đầu cũng không nhiều lắm. Sở Ninh Dực giới thiệu một lượt cho cô làm quen.
Bốn vị Phó tổng, hai Quản lý cấp cao, còn lại là vợ của họ.
Sở Ninh Dực giới thiệu cặn kẽ như vậy là để chứng tỏ thân phận của Thủy An Lạc với người khác.
Đương nhiên cho dù anh không làm như vậy thì mọi người cũng biết. Dù sao, màn cầu hôn của Sở tổng đến giờ mọi người vẫn còn nhớ như in mà.
Ánh mắt của mọi người hầu như đều tập trung hết về phía Thủy An Lạc. Có thể bước vào buổi tiệc hằng năm của Sở Thị này đều là những nhân vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889271/chuong-939.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.