Đến tận sau khi xong bữa tối, Thủy An Lạc vẫn chưa ra khỏi phòng.
Buổi tối Tiểu Bảo Bối muốn đi tìm mẹ, nhưng thấy sắc mặt ba quá tệ nên đành ngoan ngoãn đi ngủ.
Sở Ninh Dực chờ Tiểu Bảo Bối ngủ rồi mới bước vào phòng làm việc.
Chẳng lẽ anh nặng lời quá nên cô giận rồi sao?
Anh đang định vào phòng làm việc thì cũng đúng lúc thím Vu bưng cơm nước ra.
Sở Ninh Dực đưa tay nhận lấy, rồi bảo thím Vu đi nghỉ.
“Thiếu gia.” Thím Vu vừa xoay người đã quay lại nhìn Sở Ninh Dực nói, có điều sắc mặt có chút khó coi, “Thiếu gia, thiếu phu nhân không giống cậu đâu, cậu là thiên tài.”
“Tôi biết rồi.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
Thím Vu hiểu rõ, biết mình đã đi quá giới hạn.
Nhưng thấy Thủy An Lạc tủi thân như thế, bà lại đau lòng, cho nên mới thốt ra câu này.
Thím Vu đi rồi, Sở Ninh Dực mới bưng cơm nước lên phòng.
Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay nắm cửa, trong lòng nghĩ nếu không được thì thôi, dù sao anh cũng chẳng thiếu cái bằng tốt nghiệp của cô, chỉ là anh không muốn sau này cô bị người ta chỉ trỏ thôi.
Sở Ninh Dực đẩy cửa ra, đang nghĩ xem phải nói như thế nào, kết quả...
Sở tổng nhìn cô nàng đang nằm bò ra bàn ngủ, nhất thời mọi suy nghĩ đều bay hết sạch.
Anh phát hiện, tất cả đều do anh đã nghĩ quá nhiều, cô nương người ta bây giờ còn đang ngủ ngon lành kia kìa.
Sở Ninh Dực bước vào, đặt cơm lên bàn, nhìn cô nàng đã ngủ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889267/chuong-935.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.