Chương trước
Chương sau
Thủy An Lạc nghe vậy run bắn lên một cái. Cô quay lại nhìn Cố Thanh Trần đang ngồi ở hàng ghế dưới cùng.
“Không phải chứ.” Ánh mắt kia, rõ ràng là đầy ai oán, còn có chút thê lương.
“Tao giỡn chơi thôi, mày nghiêm túc thế làm gì?” Kiều Nhã Nguyễn mở miệng nói.
Thủy An Lạc: “...”
Cái gọi là ngứa đòn, chắc chính là thế này đây!
Phiên tòa diễn ra từ chín giờ sáng đến mười hai giờ trưa thì nghỉ nhưng vẫn chưa kết thúc.
Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn nghỉ ngơi một lúc liền đi tìm Bob hỏi thăm chuyện buổi chiều. Họ vừa bước ra hành lang đã nghe thấy giọng của Cố Thanh Trần.
Kiều Nhã Nguyễn kéo Thủy An Lạc trốn vào khúc quanh. Thủy An Lạc liền quay lại nhìn cô, “Làm gì thế?”
“Sắp biết được quan hệ giữa bọn họ rồi.” Kiều Nhã Nguyễn khẽ nói.
Lý Tử đứng bên cửa sổ. Cố Thanh Trần đứng sau lưng anh cách đó không xa.
“Tại sao anh lại quay về?” Cố Thanh Trần mở miệng, giọng nói không nghe ra bất cứ tình cảm gì.
Lý Tử đặt hai tay lên lan can, nhìn ra bầu trời trong vắt bên ngoài.
“Anh tôi đã mất lâu rồi, cô không cần cứ chôn mình trong quá khứ mãi như thế đâu.” Lý Tử thản nhiên nói, bất chợt lại quay lại nhìn Cố Thanh Trần: “Rốt cuộc cô có yêu anh ấy đến thế hay không, cô phải biết rõ hơn tôi chứ.”
Thân thể Cố Thanh Trần hơi run lên, nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường.
“Anh...”
“Lý do cô tự trách là bởi vì cái chết của anh tôi có thể liên quan đến Viên Giai Di, mà Viên Giai Di lại có ơn với Sở gia.” Lý Tử nói từng câu một: “Tôi không biết tại sao cô lại thấy áy náy, nhưng tóm lại thì chuyện này không liên quan gì đến cô. Cô cũng không cần phải làm gì cho tôi hết.”
Thân thể Cố Thanh Trần bắt đầu cứng đờ, một lúc lâu vẫn không nhúc nhích.
Thủy An Lạc quay ra nhìn Kiều Nhã Nguyễn, quan hệ này là như thế nào?
“Cố Thanh Trần này là nhà từ thiện à? Sao mà lo lắm chuyện bao đồng thế chứ?” Kiều Nhã Nguyễn không kìm được nói.
“Có ơn với Sở gia thì có liên quan gì đến cô ấy đâu nhỉ?” Thủy An Lạc cũng không hiểu lắm.
Cố Thanh Trần là em họ của Sở Ninh Dực, nhưng chỉ với quan hệ đó cũng đâu đến mức khiến cho cô ấy phải dùng cả cuộc đời mình để bù đắp đâu.
Lý Tử quay lại, đối mặt với Cố Thanh Trần, “Quá khứ đã là quá khứ rồi, cũng giống như, tôi đã từng thích cô vậy. “
Lý Tử vừa nói xong, Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn liền sợ ngây người, kịch bản máu chó kiểu gì thế này?
Không phải Cố Thanh Trần thích Lý Tử, mà là Lý Tử thích Cố Thanh Trần á?
“Sau khi về nước, quán bar mà tôi hay đến nhất chính là nơi cô và anh tôi vẫn thích đến, nhưng ở đó tôi không gặp được cô, mà lại gặp phải Viên Giai Di.”
“Viên Giai Di?” Cố Thanh Trần cười nhạt, “Nếu như không phải do cô ta, anh anh sẽ không chết, Lão Đại cũng sẽ không...”
Cố Thanh Trần nói được một nửa liền khựng lại.
Thủy An Lạc sửng sốt, bàn tay đang nắm lấy cánh tay Kiều Nhã Nguyễn hơi siết chặt.
Lão đại cũng sẽ không...?
Lão Đại mà cô ấy nói chắc là Sở Ninh Dực rồi.
Vậy ra, chuyện mà Sở Ninh Dực vẫn không muốn nói với cô cũng liên quan đến Viên Giai Di sao?
“Cô ta quả thực rất đáng chết.” Lý Tử mở miệng nói, “Nhưng không nên chết dưới tay cô. Thanh Trần, cô nên buông tay đi, vì quá khứ, vì một người đàn ông không yêu cô, không đáng.”
Thân thể Cố Thanh Trần run lên kịch liệt, móng tay ghim vào lòng bàn tay.
“Thì ra anh đều biết hết.” Cố Thanh Trần cười tự giễu.
Lý Tử gật đầu, “Đúng vậy, tôi biết hết, nhưng tôi chỉ mong là mình chẳng biết gì cả.”
Kiều Nhã Nguyễn còn muốn nghe thêm, nhưng Thủy An Lạc đã vội vàng kéo cô đi, trốn ở đây nữa nhất định sẽ bị sư phụ phát hiện ra.
Nhưng câu nói kia của Cố Thanh Trần rốt cuộc là có ý gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.