Thủy An Lạc nghe vậy run bắn lên một cái. Cô quay lại nhìn Cố Thanh Trần đang ngồi ở hàng ghế dưới cùng.
“Không phải chứ.” Ánh mắt kia, rõ ràng là đầy ai oán, còn có chút thê lương.
“Tao giỡn chơi thôi, mày nghiêm túc thế làm gì?” Kiều Nhã Nguyễn mở miệng nói.
Thủy An Lạc: “...”
Cái gọi là ngứa đòn, chắc chính là thế này đây!
Phiên tòa diễn ra từ chín giờ sáng đến mười hai giờ trưa thì nghỉ nhưng vẫn chưa kết thúc.
Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn nghỉ ngơi một lúc liền đi tìm Bob hỏi thăm chuyện buổi chiều. Họ vừa bước ra hành lang đã nghe thấy giọng của Cố Thanh Trần.
Kiều Nhã Nguyễn kéo Thủy An Lạc trốn vào khúc quanh. Thủy An Lạc liền quay lại nhìn cô, “Làm gì thế?”
“Sắp biết được quan hệ giữa bọn họ rồi.” Kiều Nhã Nguyễn khẽ nói.
Lý Tử đứng bên cửa sổ. Cố Thanh Trần đứng sau lưng anh cách đó không xa.
“Tại sao anh lại quay về?” Cố Thanh Trần mở miệng, giọng nói không nghe ra bất cứ tình cảm gì.
Lý Tử đặt hai tay lên lan can, nhìn ra bầu trời trong vắt bên ngoài.
“Anh tôi đã mất lâu rồi, cô không cần cứ chôn mình trong quá khứ mãi như thế đâu.” Lý Tử thản nhiên nói, bất chợt lại quay lại nhìn Cố Thanh Trần: “Rốt cuộc cô có yêu anh ấy đến thế hay không, cô phải biết rõ hơn tôi chứ.”
Thân thể Cố Thanh Trần hơi run lên, nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường.
“Anh...”
“Lý do cô tự trách là bởi vì cái chết của anh tôi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889260/chuong-928.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.